"Phải đó, viện dưỡng lão Kiện Lạc chúng khác với những nơi khác, chắc chắn sẽ sớm đến, như sẽ thu hút đến tham gia hoạt động. Mọi bước thấy ai đang tài trợ cho chúng , chắc chắn sẽ vinh dự đúng chứ?"
Kha Mỹ Linh gật đầu, mỉm khen ngợi: "Tốt lắm, cách . thấy nhiều đơn vị thích những dự án danh giá, sẵn sàng đầu tư để bảng xếp hạng. Nếu họ cạnh tranh bảng xếp hạng, thì tiền tài trợ chắc chắn sẽ nhiều hơn một nhà tài trợ."
Nhận sự tán thưởng của cô, càng trở nên năng nổ hơn.
Mỗi đều thể vắt óc nghĩ hai ba, thậm chí là bốn năm ý tưởng, hơn nữa mỗi ý tưởng đều khá .
Tư duy của họ khơi thông, bắt đầu quyết định từng chi tiết cho việc tài trợ.
Lần họ chỉ cần Kha Mỹ Linh mở đầu, những mắt xích còn đều do họ tự xử lý. Chỉ cần thực hiện thành công ý tưởng giấy, thì bọn họ cũng xem là nghiệp, thể tự đảm nhận công việc.
Cả một ngày trời, mỗi bọn họ đều một bản kế hoạch, xem của đưa ý kiến, đó đưa cho Kha Mỹ Linh xem thử.
Kha Mỹ Linh là chuyên nghiệp, chẳng qua là cô nhiều kinh nghiệm ở đời hơn những khác. Cô cái nào , cô chỉ giao cho họ yêu cầu họ thực hiện.
Cô luôn tin rằng kiến thức chân chính đến từ thực tế, nên chuyện giấy tờ. Chỉ để họ tự tìm hiểu khả năng của , thì năng lực mới thể nâng cao.
Mọi đều lên kế hoạch cho riêng , háo hức quyết định ngày mai sẽ ngoài kêu gọi tài trợ.
Kha Mỹ Linh đảo mắt : " kiến nghị nên chụp vài tấm ảnh của chúng , mang theo để xây dựng hình ảnh ."
Mọi liên tục gật đầu, đúng là tay thì thuyết phục cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-893.html.]
nếu họ chụp ảnh môi trường bên trong và bên ngoài viện dưỡng lão , cộng thêm hình ảnh kết xuất giúp các nhà tài trợ hình dung về viện dưỡng lão trong tương lai, như chỉ kéo nhà tài trợ, mà còn thu hút khách hàng cũng chừng.
Mỗi Kha Mỹ Linh phác thảo mô hình kinh doanh của viện dưỡng lão trong tương lai cho họ, điều họ học sâu sắc nhất chính là tiền thể mua một dịch vụ tiện nghi. Đây là một khía cạnh vẫn chú trọng trong thời đại .
Kha Mỹ Linh đường về nhà ghé ngang qua một hiệu sách, cô mua một tấm bản đồ thủ đô, cùng với các ấn phẩm lịch sử và địa lý.
Hôm nay Ứng Yến về nhà sớm, đang chơi đùa cùng với bọn trẻ. Vừa thấy cô về, thì lập tức chào đón, khóe mắt liếc những thứ trong tay cô, lập tức hiểu : "Em đúng là chịu rảnh rỗi. Viện dưỡng lão còn mở cửa, em lấn sang du lịch?
Sao kiếp thấy em dám nghĩ dám như ?"
Kha Mỹ Linh trừng mắt : "Bởi vì đây em tập trung bộ sức lực để giày vò ."
Ứng Yến nghẹn họng, quả thực hai bọn họ vẫn luôn mâu thuẫn với . Nếu trách nhiệm bảo vệ cô, cho căn cứ an ninh trở nên định vững chắc, thì thể cô cho phát điên.
Anh nhận lấy tài liệu, đó đưa bọn trẻ rửa tay.
Bà nội Kha hỏi: "Vừa mới cửa, hai đứa to nhỏ gì đấy?"
Kha Mỹ Linh cũng giấu diếm, : "Cháu mở công ty du lịch, tiếp đón du khách trong và ngoài nước đến thủ đô."
Bà nội Kha hứng thú hỏi: "Công ty du lịch? Tiếp đón là thế nào? Người tự tham quan , mà cần chúng tiếp đón?"
Kha Mỹ Linh bật , kiên nhẫn giải thích cho bà cụ: "Bây giờ kinh tế đang phát triển nhanh chóng, trong túi dân ngày càng nhiều tiền, quan niệm tiêu dùng của một sẽ đổi. Nếu thể bỏ tiền mua thời gian và dịch vụ, thì ai mà bản vất vả chứ?”