Bà nội Kha lúc bấy giờ mới bước , duỗi lưng chống nạnh bát đầu mắng: “Đấy, đến cả đồ của trẻ con trong nhà cũng mơ ước, còn ăn trộm!”
“Uống thuốc, cũng kiêng kị gì cả, thuốc dưỡng thai tính nóng, nước đường trắng tính hàn. Cho nước lạnh thuốc lúc đang nấu thì thuốc sẽ , thế mà cô còn dám uống nước đường trắng?”
“Làm , thể cứ nuôi ý trong đầu , đồ của Bảo Nhi mà cô cũng dám trộm. Cô phúc khí để mà hưởng hả?”
Nhà họ Kha ở ngay trong thôn, xung quanh nhiều hàng xóm láng giềng, chỉ cần vài câu, thêm mùi hôi thối nồng nặc trong gió thu, thể chuyện gì xảy ?
“Thím ba Kha, thím hai nhà cô cũng giỏi thật, lớn tuổi thế mà vẫn chịu từ bỏ nhỉ? Có cả cháu ngoại luôn mà còn sinh thêm con trai, chậc chậc, uống thuốc hơn nửa tháng , hiệu quả ?”
“Khả năng là chị dâu hai con trai đến điên , cả ngày cứ lải nhải, mang thai , nhưng mà nếu nhà họ thím ba cô săn sóc thì chắc gà bay chó sủa mất!”
“Cái mùi thật là hôi thối, để cho ăn cơm thế…”
lúc , Kha Ân Thục cõng một giỏ đồ nặng trịch, vẻ mặt thờ ơ bước , đột nhiên im lặng.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Kha Ân Thục sẽ sớm kết hôn với một công nhân, sẽ là trong thành phố, giống như bọn họ. Mà dân làng vẫn cho rằng quen trong thành thì lúc gặp chuyện cũng dễ xử lý hơn, bất kể cần đến thì cũng thể trở mặt, ai cũng để đường lui cho tương lai của đúng ?
Khóe môi Kha Ân Thục cong lên tỏ vẻ châm chọc, bước đến mặt Kha Mỹ Linh, lạnh lùng : “Chị Bảy, chẳng qua là uống thuốc nên thấy đắng, uống mất nửa bát nước đường của chị, chị cần ầm lên cho cả thôn như thế ?”
“Các nhất quyết dùng lời để ép c.h.ế.t bà đúng ?”
“Trước khi chia nhà, đồ trong nhà đều thuộc về chị, chị em chúng cũng bao giờ nếm chút ngon ngọt nào. Coi như cái phần đấy của chúng là để cho hưởng !”
“Mẹ dạy một bài học , mong chị thể giơ cao đánh khẽ, chừa cho nhà chúng một con đường sống!”
Hàng xóm cô như thế, ai cũng cảm thấy vô cùng chột .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-92.html.]
Bọn họ suy nghĩ cũng cảm thấy như thế, chỉ nửa bát nước đường, nhà họ Kha còn cho Bảo Nhi nhiều thứ, nhiều, cần gì tính toán như thế?
“Thôi bỏ , thím bốn Kha, cảnh nhà chị cũng tệ, sính lễ của con bé Tám cũng các lấy hết chứ?”
“Mở rộng lòng mà tha thứ cho , xem thím hai như thế, chắc cũng mệt lả , dạy dỗ thế là đủ . Mặc dù mùi thối nồng, nhưng ai mà lúc phạm sai lầm. Người một nhà đóng cửa răn dạy vài câu là …”
Bà nội vui, đưa tay kéo Kha Mỹ Linh lưng che chở, nghiến răng với Kha Ân Thục:
“Con bé năng kiểu gì đấy?”
“Đây là chuyện nửa bát nước đường ? Chuyện hôn sự với nhà họ Vu, là Bảo Nhi nhường cho nhà các , ngược nhà các tưởng Bảo Nhi là quả hồng mềm, tùy tiện để các bắt nạt ?”
“Hôm nay chỉ là bát nước đường, ngày mai chừng là tiền bạc đấy. Chúng thiếu nợ các ư?”
“Đã còn sợ khác bàn tán ?”
Bác hai cũng gọi về, chỉ vì nửa bát nước đường mà vợ ép đến chết!
Ông vội vã chạy , chỉ kịp thấy con gái cố nén nước mắt, thể mong manh một trong sân.
Ông oán hận , quỳ phịch xuống đất: “Mẹ, con xin đừng loạn nữa ?”
“Con trâu ngựa cho nhà mấy chục năm . Mẹ lũ trẻ sinh con trai là bởi vì chăm sóc , suy dinh dưỡng.”
“Thầy thuốc bảo uống thuốc , để cơ thể mệt mỏi, tức giận. Mẹ như thế là vì chúng con con trai đúng ?”
Hàng xóm cũng gật đầu nhỏ giọng đồng tình: “ , ba nhà khác đều con trai , chú hai đúng là dễ khác ghét bỏ, cho đến bây giờ cũng chỉ bốn cô con gái.”