Trước đây khi đối mặt với chị dâu nhà , Hứa Quốc Khánh tràn ngập kiên nhẫn, cảm thấy đây là thuần túy chuyện vớ vẩn, phụ nữ lên thuyền còn lĩnh tiền lương như đàn ông? đổi thành , cho dù trong lòng nhiều ý nghĩ, nhưng vẫn cung kính giải thích rõ ràng.
Vấn đề là giải thích còn thể coi là xem thường phụ nữ, đợi giải thích rõ ràng ngọn nguồn chuyện, Lưu Tú Hồng càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng.
Trực giác với cô, Hứa Quốc Khánh cần gạt ở nơi , huống hồ lúc Lưu Tú Hồng mơ hồ nghĩ tới, ban đầu cả hai bên nhà đẻ cô theo cha cô lên thuyền, hình như thực sự mấy tháng nhận tiền. Cụ thể bao lâu, bởi vì khi đó cách quá lâu, cô nhớ rõ, nhưng hình như đội ngư nghiệp thực sự quy củ .
Thực riêng gì đội ngư nghiệp, đầu năm nay cũng cách học tay nghề cũng học trò, bình thường đều là sư phụ bao ăn ở, đợi tới khi xuất sư, mới thể lấy tiền. Có một nghề thậm chí còn xuất sư xong sẽ giúp sư phụ công ba năm, còn thói quen tặng quà ngày lễ tết.
Những chuyện đều đến, chỉ dựa theo cách của Hứa Quốc Khánh, học công nhanh thì nửa năm, cho dù cô học mau lắm, ít nhất cũng nửa năm lương, biện pháp kiếm tiền cho nhà.
Lại thực sự chắc nguyện ý cần cô…
Bà cụ Hứa cũng nghĩ khác cô lắm, trầm ngâm một lúc lâu, truy hỏi: “Dựa theo lời con , biện pháp hả?”
“Mẹ, tự nghĩ xem, nếu thuyền của con thêm phụ nữ nhà khác. Làm việc tốn sức đúng , chị sức lực; lái thuyền, chị cũng lái; suốt ngày giúp tẩy rửa gì đó, lấy tiền lương giống như bọn con, thể vui vẻ ?” Hứa Quốc Khánh xua tay, ý tứ từ chối lời nào thể miêu tả: “Đừng náo loạn, phụ nữ nên thành thật ở nhà chăm con.”
Những lời vang lên, bà cụ Hứa thực sự gãi đầu: “ , lời tán thành. Như , con cũng đừng cưới vợ nữa, dù nhà họ Hứa chúng hai cháu nội, quyết định Kiệt Kiệt cho con con trai, bảo thằng bé dưỡng già cho con. Con , tiền kiếm cũng chỉ nuôi sống mấy bọn thôi.”
Hứa Quốc Khánh: …
Không , chuyện còn thể giải thích như thế ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-62.html.]
Rõ ràng là Lưu Tú Hồng lạc quan như chồng, cúi đầu suy nghĩ một lát, cô mở miệng : “Biện pháp chắc chắn sẽ nghĩ , chị tin thuyền công việc của chị.”
“Đương nhiên thuyền công việc của chị, việc khí lực thì chắc chắn cũng việc tốn sức. chị nghĩ xem, em liều sống liều c.h.ế.t culi, chị thì công việc thoải mái, xong hai lấy tiền lương y như , chị cảm thấy như thích hợp ?” Hứa Quốc Khánh lao lực giải thích, chị dâu và hiểu nỗi khổ của : “Cho dù con ngại, khác thì ? Thuyền cũng của con!”
Bà cụ Hứa chủ ý: “Vậy thì con nhiều chút!”
“Mẹ, nào lên thuyền liều mạng ? Nếu một khả năng công việc của hai , cần gì mấy lên thuyền? Sau chia tiền cũng thể nhiều hơn một chút.”
“Chuyện , chuyện cũng , cuối cùng chỉ còn biện pháp con nuôi bọn ?”
Lại một nữa, bà cụ Hứa chặn kín con trai, Hứa Quốc Khánh tức giận tới mức mặt đỏ tai hồng, vốn tìm từ thích hợp biện giải, chỉ thể suy sụp xổm mái hiên hé răng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Tú Hồng ở nhà cũ lâu, thông qua những lời của chú em, cô ý thức khả năng nghĩ chuyện quá dễ dàng.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, cô lập tức tới bên văn phòng, đại đội trưởng và mấy cán bộ đến công xã họp, để quản hậu cần, chủ nhiệm phụ nữ cũng ở đây.
“Bác gái chủ nhiệm, cháu hỏi bác một chuyện.” Lưu Tú Hồng ý nghĩ của , cùng với lời của chú em, đơn giản hóa cho chủ nhiệm phụ nữ, hỏi: “Kiến thức của bác rộng rãi, cháu xin bác nghĩ biện pháp giúp cháu, xem tình huống của cháu như , khả năng lên thuyền .”
Bác gái chủ nhiệm chần chừ lâu, mới chậm rãi lắc đầu: “Nếu cháu chỉ lên thuyền, bác còn thể giúp cháu một tay, nhưng lĩnh tiền lương thực sự thích hợp.”
Vùng thôn Tiểu Ngư , đời đời kiếp kiếp đều lấy bắt cá mà sống, nhiều năm đây, khi còn đội ngư nghiệp, bên dùng phương thức tương tự, bắt hải sản ven biển, sống qua ngày lành.