mà hổ thì hổ, vấn đề nên hỏi vẫn hỏi. Bằng , Hứa Quốc Khánh cam lòng uổng phí chuyến .
“Đại đội trưởng, trái quan tâm lên thuyền lớn là thuyền nhỏ, chỉ hỏi một chút… thể theo ?” Hứa Quốc Khánh tràn ngập chờ mong Hàn Viễn Chinh, vô cùng hy vọng đạt đáp án chắc chắn từ miệng .
Hàn Viễn Chinh trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn từ chối: “Chỉ sợ , còn quyết định nhận thầu thuyền nào, khả năng ở đội ngư nghiệp sắp xếp việc , đều biển.”
“Vậy thì ? Nếu tất cả thuyền đánh cá đều nhận thầu ngoài?”
“Tìm một con thuyền đánh cá chen là .” Hàn Viễn Chinh cảm thấy kỳ lạ một cái, lấy bảng thông tin mới đăng ký xong: “Không Chu Đại Quân kéo nhập bọn thầu thuyền đánh cá mới ? chào hỏi với , thêm nữa.”
Cho dù là lão ngư dân, cũng chuyến biển. Bình thường sẽ lên bờ nghỉ ngơi, huống hồ ngoại trừ bắt cá , còn một công việc quan trọng khác, đến nay vẫn ý thức .
Đó chính là bán cá.
Đặt ở đây, tất cả tôm cá cua thu hoạch trong đội ngư nghiệp đều do quốc gia phái thuyền đông lạnh thu mua. Đương nhiên khả năng bạn gì bọn họ thu mua bộ, cũng tính lựa chọn, mua 90%, còn phân chia cho mấy thuyền viên. Đợi cuối năm, phía phát chia hoa hồng đến đội ngư nghiệp, sẽ do kế toán trong đội hạch toán thỏa đáng, phát tới tay .
Hiện giờ đội ngư nghiệp sắp giải tán, tuy bên khu văn phòng vẫn còn tồn tại một thời gian, thuyền đông lạnh phía cũng sẽ tới đúng hạn, nhưng chắc chắn sẽ thu mua như , nhỡ chuyện gì thì ?
Nói trắng là, đây đều do nhà nước việc, chỉ cần vùi đầu khổ cực việc, sẽ biến thành như thế nào, nào cũng khó mà .
Việc Hàn Viễn Chinh với đội viên, bởi vì rõ ràng bên công xã cho thấy cảnh thái bình giả tạo. Rất nhiều lời đều theo hướng dễ , miêu tả cho các đội viên một kế hoạch to lớn, đến như sẽ gặp các loại nguy hiểm gì, thể thì cố gắng , cũng cần tân trang xong mới .
Làm thế nào tìm kiếm cách thu mua, mới là sát chiêu của Hàn Viễn Chinh. Làm đại đội trưởng nhiều năm như , mạch não của bình thường thể so . Huống chi trẻ tuổi cường tráng, kỹ thuật bắt cá cũng đủ cao, năng lực cầm lái , còn thể khiến phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-69.html.]
Với năng lực của Hàn Viễn Chinh, cho dù mới đầu nhận thầu thuyền, tìm việc cũng dễ dàng. Nói chính xác, đến lúc đó vẫn là đoạt .
Hứa Quốc Khánh thì khác, còn đủ tư cách kéo nhập bọn nhận thầu thuyền đánh cá, bởi vì Hàn Viễn Chinh rõ ràng, tất chịu trách nhiệm với mỗi con thuyền trong đội ngư nghiệp, với mỗi đội viên trong đội. Trên tư cách nhận định thuyền trưởng, tuyệt đối khả năng thả nước.
Ôm hy vọng tới, mang theo thất vọng rời .
Hứa Quốc Khánh ủ rũ cúi đầu trở về nhà, tới mái hiên thì ôm đầu xổm đất.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà cụ Hứa từ trong bếp chạy , hỏi: “Thế nào ?”
“Chị dâu ?”
“Không còn đợi ăn cơm tối ư?” Bà cụ Hứa tức giận tới mặt con trai, thực bà cần hỏi, cũng đoán kết quả: “Bị ghét bỏ ? Ghét bỏ con vô dụng?”
“Mẹ!” Hứa Quốc Khánh khó chịu chết, nhưng đến lúc , mới ý thức một vấn đề vô cùng quan trọng.
Sau khi đội ngư nghiệp giải tán, những năng lực lão luyện căn bản cần u sầu, quan tâm sẽ thuyền trưởng kéo nhập bọn, còn chẳng cần tùy tiện tìm việc , chuyện đều dễ dàng.
Những tân thủ thuần túy tìm việc cũng đặc biệt khó, chỉ cần đừng mở miệng đòi tiền lương, bao ăn ở xong thì cho chút tôm cá, đợi học xong bản lĩnh thì bàn chuyện khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trái tay gà mờ giống như , càng lúc càng . Mình thuyền trưởng thì đủ tư cách, gia nhập với khác lấy tiền như tay lão luyện là thể, ngốc. đãi ngộ giống như tân thủ, thể xị mặt.
Còn một điểm, thực thuyền đánh cá to.