“Ồ… Hóa chị là chị dâu cô! Nếu cô rõ , còn tưởng cô là chị cơ!” Hàn Viễn Dương thuận miệng đáp một câu, về phía Lưu Tú Hồng : “Chị dâu , chị tới đây, trong phòng , trai em mới bàn bạc nhận thầu thuyền với em xong. Cho dù là nửa năm thể rời khỏi văn phòng, cũng thể biển, tay nghề quen thì ?”
Lưu Tú Hồng liếc cô em chồng tức giận tới mức mặt biến dạng, thản nhiên : “Anh trai em còn, chị sẽ trai em nuôi hai đứa bé, phụng dưỡng , nhưng chị nghĩa vụ chiếu cố em gái trưởng thành của .”
Những lời Lưu Tú Hồng cố gắng hạ giọng, bởi chỉ Hứa Thu Yến , Hàn Viễn Dương ở một bên cũng thấy rõ ràng.
Hứa Thu Yến mở to mắt , vẻ mặt dám tin đầu : “Chị ý gì? Anh Viễn Dương, thấy ? Chị bắt nạt như đó!”
Hàn Viễn Dương gọi Lưu Tú Hồng nhà, cảm khái : “Chẳng trách ngày xưa câu , rồng sinh chín con đều giống !”
Không đợi Hứa Thu Yến kịp phản ứng, tiến phòng, mấy bước tới mặt trai , chỉ Lưu Tú Hồng: “Anh, xem hai chúng dẫn theo một tân thủ thuần biển, thành vấn đề chứ?”
Hàn Viễn Chinh đang thẩm tra đối chiếu tài liệu trong văn phòng, mà văn phòng của bé, động tĩnh ở bên ngoài đương nhiên là thấy. Nghĩ một lát Lưu Tú Hồng ở trong đội quan hệ thích, gật đầu : “Cũng , Hứa Quốc Khánh đáng tin, ngu ngốc dùng sức còn , những chuyện khác đều thể trông cậy. Chu Đại Quân biển với những khác, thuyền to cũng thích hợp với cô…”
Lưu Tú Hồng là từ đội ngư nghiệp Hạp Khẩu gả tới, bản cũng loại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mơ hồ suy nghĩ thể đoán cô biển chỉ thể tìm chú em và rể cả.
Bất đắc dĩ, hai một dựa , một thì thích hợp, cô vẻ về bên nhà đẻ cũng , còn những khác trong đội thì càng thể.
Hàn Viễn Chinh tài liệu bàn: “Có một lời , bên văn phòng tạm thời thể buông tay , cho nên chỉ nhận thầu thuyền đánh cá nhỏ, là loại sớm về trễ. Còn thể mỗi ngày ngoài, bởi vì bên công xã thường xuyên họp. Ngoài nếu cô định biển với hai em chúng mà , cô việc vặt như dệt lưới đánh cá sửa lưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-72.html.]
Lúc , quả nhiên là Lưu Tú Hồng cảm nhận , “sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm thôn xa!”
Kinh ngạc vui mừng tới quá đột ngột, cô sửng sốt mất mấy giây, lúc mới vội vàng điên cuồng gật đầu.
Bên Hàn Viễn Chinh đủ thứ, nhanh chóng lấy văn kiện trống , cúi đầu bắt đầu điền. Hàn Viễn Dương ở bên cạnh định mở miệng, kết quả một chữ “chị”, thì vội vàng kìm nén trở về, chần chừ hai ba giây , mới mở miệng nữa: “Chị dâu nhà họ Hứa, chị cần với chồng chị một tiếng ? Chuyện khác thì gì, sớm về trễ mà , đứa bé nhà chị ai trông.”
Chuyện thực sự là vấn đề, nhưng mà lúc Lưu Tú Hồng từng nhắc tới với chồng, chồng chỉ bảo cô nghĩ cách tìm việc , chuyện khác đến lúc đó .
Bởi nhắc nhở của Hàn Viễn Dương, cô gật đầu cảm ơn, đó : “Mẹ chồng là , bà sẽ giúp chăm sóc hai đứa bé.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Viễn Dương: …
Là ? Xin thứ cho trí nhớ tồi, thấy .
mà nàng dâu như , Hàn Viễn Dương tiện phát biểu ý kiến, chỉ trai điền văn kiện xong, thì ký tên lên, đó đưa bút cho Lưu Tú Hồng.
Lưu Tú Hồng kích động tới mức vành mắt phiếm hồng, đây là đầu tiên cô thấy ánh rạng đông hi vọng cách gần như thế. Cũng vì quá kích động, tay cầm bút run rẩy, tốn nhiều sức mới ký tên lên xong, đưa cho Hàn Viễn Chinh.
Hàn Viễn Chinh kiểm tra một xác nhận thành vấn đề xong, mới với Lưu Tú Hồng: “Tư liệu nhận thầu đưa tới bên công xã lập hồ sơ, rảnh rỗi mới biển. Hai ngày , cô thể lên thuyền quen một chút. Viễn Dương dù em cũng rảnh rỗi việc gì , dẫn cô qua đó một cái .”
“Cái gì mà em rảnh rỗi việc gì … Được !” Dục vọng cầu sinh kinh đúng lúc giải cứu , Hàn Viễn Dương chậm trễ nữa, dẫn Lưu Tú Hồng ngoài, giới thiệu một thứ cần chú ý khi biển.