Không đợi Hào Hào thở dài lâu lắm, văn kiện nhận thầu ở bên công xã thông qua, thời gian đám Lưu Tú Hồng biển sớm hơn một ngày so với ngày dự kiến.
Đến sáng tinh mơ ngày biển, trời còn sáng Lưu Tú Hồng dậy nấu cơm cho hai đứa bé ăn, đó dẫn Hào Hào, cõng Kiệt Kiệt vẫn đang chợp mắt đến bên nhà cũ. Không thêm cái gì, cô vội vàng tới chỗ bãi bùn.
Trái cô rời , Hứa Thu Yến tiếng gõ cửa tỉnh nổi giận : “Trời còn sáng mà! Đang là mùa đông, chị thể yên tĩnh một chút ?”
Bà cụ Hứa ôm cháu trai út, vươn tay nắm tay cháu trai cả, đột nhiên thấy thế bà chẳng phân cao thấp với con gái, chỉ nghiêng mắng con trai ở trong phòng: “Đã là lúc nào , còn ở trong phòng ngủ ngon? Trong đội đều tin tức, thuyền đánh cá còn chỉ mấy chiếc, con còn ngủ ngon ư, sốt ruột một chút nào? Dù cùng lắm là việc, cả nhà bó cổ, con cũng vội, đúng ?”
Rõ ràng là nghiệp chướng của Hứa Thu Yến, nhưng Hứa Quốc Khánh cứ thế sáng sớm tinh mơ mắng khỏi ổ chăn ấm áp, thở dài cửa tìm việc .
Cùng lúc đó, Lưu Tú Hồng đến bến tàu nhỏ chỗ bãi bùn, ôm tâm trạng kích động, bước lên thuyền đánh cá nhận thầu.
Ồ… !
Lưu Tú Hồng lặng lẽ triệu hoán lịch bắt cá của cô, lúc nửa đêm cô coi qua, hôm nay là ngày thích hợp bắt cá, trời trong nắng ấm, biển yên bình gió, vị trí thích hợp bắt cá là phía đông nam…
Được , vấn đề đến đây, khi ở bờ đương nhiên Lưu Tú Hồng thể phân rõ đông tây nam bắc, chỉ khi nào lên thuyền biển, kinh nghiệm gì dễ lạc phương hướng.
May mắn cuốn lịch may mắn phương hướng bên cạnh, còn một cái la bàn chỉ phương hướng nhỏ, kim đồng hồ lảo đảo rung động, cuối cùng vì cô chiếu sáng phương hướng bầy cá thường lui tới.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-76.html.]
Lưu Tú Hồng chỉ rõ phương hướng tiên, mà mở miệng hỏi dò: “Hiện giờ chúng thế?”
Trả lời cô là Hàn Viễn Dương thích lải nhải: “Cứ xuôi dòng như , ai bầy cá chỗ nào, khi chúng tiết kiệm chút dầu diesel, chỗ nào tính chỗ đó.”
Thấy Lưu Tú Hồng mơ hồ, Hàn Viễn Dương suy nghĩ những lời hack não , vội vàng bổ sung một câu: “Chị dâu Hứa nghĩ xem, bầy cá , nếu tình huống đặc biệt, bình thường đều bơi lội theo dòng nước, ít khi xuất hiện tình huống ngược dòng mà lên. Hơn nữa biển rộng như , chỗ nào cũng cá, chẳng qua tung lưới nhiều , thuyền chúng nhỏ, vận may thì một lúc thể đầy, vận may sẽ tốn một ngày.”
Hàn Viễn Chinh ở khoang điều khiển thuyền đánh cá thấy giọng lải nhải của em trai nhà , khóe miệng nhếch lên, đợi một lát , rảnh mới mở miệng: “Đừng tin linh tinh, từ đầu theo thuyền biển là thuyền đánh cá to, đây là đầu tiên bắt cá ở gần biển, cái rắm!”
Hàn Viễn Dương sợ ngây , thực sự thể tin trai ruột sẽ vạch trần như : “Không chứ, em ngay cả vùng biển xa đều qua, chẳng lẽ còn sợ gần biển?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hai chuyện thể so sánh ?”
“Sao thể so sánh hả? Chắc chắn là càng sâu càng nguy hiểm.” Hàn Viễn Dương biện giải đồng thời còn quên với Lưu Tú Hồng: “Chị dâu chị rõ lắm , nếu chạy tới chỗ biển sâu, thì liếc mắt một cái qua đều là biển, biển và trời nối thành một vùng, đảo núi đá ngầm, giống như cả thế giới chỉ còn thuyền của chúng , chậc chậc.”
“Cho nên em quăng một lưới xuống, chắc chắn thể bắt cá.” Hàn Viễn Chinh do dự hắt gáo nước lạnh lên em trai: “Nơi gần biển, cho dù gió bão, cũng cần chú ý đá ngầm mạch nước ngầm xung quanh. Còn nữa, cá gần biển cũng nhiều, vung lưới thất bại là chuyện bình thường.”
“Cái gì thế?”
Hàn Viễn Dương chấn trụ nữa, kỹ thuật b.ắ.n cá của là bồi dưỡng từ con thuyền to. Nói cách khác, càng am hiểu sử dụng các loại máy móc thiết tiên tiến, cùng với ứng phó gió bão đột nhiên xảy . Bởi vì quan hệ tới tuổi, năm đó trai từng theo cha thuyền đánh cá nhỏ, nhưng kinh nghiệm tương tự.
Khi hai em chuyện, Lưu Tú Hồng mở miệng, cô chỉ vô cùng chăm chú , thỉnh thoảng còn phân tâm liếc mắt la bàn phương hướng cuốn lịch may mắn.