Rất trùng hợp chính là, phương hướng con thuyền bọn họ đang chạy khác phương hướng la bàn lắm.
“Thuyền đánh cá to , sử dụng đều là thiết phương tiện tiên tiến nhất, tất cả thủy thủ phân công rõ ràng, gặp chuyện gì cũng sẽ đồng tâm hiệp lực trải qua cửa ải khó khăn. em cũng thử thuyền đánh cá nhỏ nhiều, xem dựa thiết phương tiện và thuyền, thể bắt cá . Được , cho em thuyền trưởng, bọn đều theo lời em.”
Kinh nghiệm lái thuyền của Hàn Viễn Dương vô cùng phong phú, lái thuyền đánh cá nhỏ tuyệt đối thành vấn đề, hơn nữa ở bên gần biển, chỉ cần dự báo thời tiết , bình thường đều giữa đường xảy biến hóa lớn.
Nói cách khác, an đáng ngại, nhưng mà cuối cùng thể thu hoạch bao nhiêu tùy duyên.
“Sao em cảm thấy…” Hàn Viễn Dương cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, mới đột nhiên ngẩng đầu trừng trai : “Anh là đang cố ý lừa gạt em?”
Lúc Hàn Viễn Chinh nhường vị trí, tới sàn tàu lấy ghế , xuống mặt trời mọc: “Là em lừa biển cùng chúng , hôm nay thể mang về nhà bao nhiêu cá, xem bản lĩnh của em.”
Nghe thấy thế, đôi mắt Hàn Viễn Dương sắp trừng ngoài, ý những lời của trai là, nếu hôm nay bắt cá, ba bọn họ… Không đúng, trái hai em bọn họ , nhưng chị dâu Hứa sẽ tay mà về ư?
Ôi lắm… Quả nhiên là lừa!
Hàn Viễn Dương phẫn nộ xoay khoang điều khiển, còn luôn chú ý hướng gió và tình hình mặt biển. câu trai đúng, gần biển vốn nhiều cá lắm.
Lưu Tú Hồng im lặng hai em cãi , hình tượng đối với đại đội trưởng trong lòng chút biến hóa. Phải rằng đây mỗi thấy đại đội trưởng, đều diễn dáng vẻ cán bộ uy nghiêm, từng nghĩ tới còn thể đấu võ mồm với đứa bé.
Đứa bé:: May mà Hàn Viễn Dương hình tượng của trong lòng Lưu Tú Hồng, nếu thì thực sự mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-77.html.]
Thực tuổi của em nhà họ Hàn kém nhiều lắm, Hàn Viễn Chinh lớn hơn Lưu Tú Hồng ba tuổi, Hàn Viễn Dương và Lưu Tú Hồng là sinh cùng năm. Không giống ba em nhà họ Hứa, độ tuổi chênh lệch lớn.
Cũng chính vì , tình cảm của hai em bọn họ hơn một chút, trai càng thích khảo nghiệm em trai, mà như Hứa Quốc Cường xử lý hết chuyện em trai em gái.
Trong đầu Lưu Tú Hồng nghĩ tới chuyện , động tác tay cũng ngừng. Trước đó cô tay lên thuyền, mà tự chuẩn một dụng cụ vệ sinh. Nghĩ cho dù mới đầu giúp gì, ít nhất thể dọn dẹp thuyền sạch sẽ một chút, dù con thuyền thực sự bẩn thỉu dơ dáy.
“Chị dâu Hứa chị bận gì? Thuyền đánh cá bẩn là chuyện bình thường, nhất là thuyền gỗ thêm sắt như loại chúng đang , đều dơ bẩn theo năm tháng, lau sạch. Em với chị, mấy tháng mới điều thuyền đánh cá to tới, khi mới tới đều mới tinh, bây giờ chị xem, sớm cũ.”
Trong khoang điều khiển, Hàn Viễn Dương thò đầu khỏi cửa sổ bên cạnh, khi chuyện còn quên quan sát tình hình mặt biển, trong lòng âm thầm thúc giục bầy cá tới nhanh, nếu thì mặt mũi sẽ còn.
Đáng tiếc, Hải Long Vương từng thấy tiếng lòng , chỗ tầm mắt đạt tới, mặt biển vô cùng yên bình, trái thể thấy ở phía xa mấy chiếc thuyền đánh cá đang tung lưới bắt cá.
Gần biển chính là như , thuyền đánh cá nhiều mà hỗn tạp, bầy cá thì ít, cho dù thể đảm bảo an , nhưng cách nào đảm bảo mỗi lưới đều thu hoạch.
Chuyện coi như là mất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Viễn Dương than thở trong lòng, thấy Lưu Tú Hồng vẫn đang dọn dẹp vệ sinh, còn chuẩn tới khoang thuyền một cái, mới định khuyên bảo nữa, thì Lưu Tú Hồng : “Dù rảnh rỗi việc gì , coi như thêm kiến thức, con thuyền khác với thuyền theo cha lúc nhỏ.”
“Không khác ? Cách mấy năm đổi mới, chỗ chúng đều coi như muộn.”
Lưu Tú Hồng tiếp tục chuyện linh tinh với , cô xoay khoang thuyền, để Hàn Viễn Dương đợi trong khoang điều khiển ngẩn với mặt biển.
“Này, định gì ? Chỉ đợi ăn cơm trắng ?”