Hai em thêm câu nào nữa, Hàn Viễn Dương bắt đầu tung lưới, Hàn Viễn Chinh cũng nghiêm túc , cuối cùng còn lên giúp một tay. Sau khi tung lưới lập tức vớt lên, còn để yên một thời gian, nếu là thuyền to mà , hơn phân nửa còn cần ngư thuyền giúp vung lưới . Thuyền đánh cá nhỏ thì dễ hơn, chỉ một lát, Hàn Viễn Dương cảm thấy , hiệu cho trai giúp thu lưới.
Giống như tung lưới, thực một cũng thể , nhưng thu lưới thì khác, cần hai cùng dùng lực. Đây cũng là vì lúc ban đầu Hàn Viễn Chinh quy định thuyền đánh cá cho dù là loại nhỏ, cũng cần hai lão luyện kinh nghiệm.
mà mắt…
Vân Mộng Hạ Vũ
“Một em vấn đề gì chứ? Dù cũng cá.” Nói thì như , Hàn Viễn Chinh vẫn tiến lên giúp em trai cùng thu lưới.
Vừa thu lưới…
Hai em liếc , đều thấy vẻ khó tin mặt đối phương, đó hai cùng dùng lực, tốn nhiều sức lực mới thu lưới về.
Một lưới tràn ngập cá, rời nước, đám cá liều mạng nhảy lên sàn tàu, đáng tiếc lưới đánh cá trói buộc, cho dù vùng vẫy như thế nào đều biện pháp nhảy trong biển. Quan trọng nhất là, trong lưới đánh cá chỉ lượng nhiều, đa đều là cá to, thậm chí còn cá to hai cân.
Nếu bắt cá ở biển sâu, đừng cá mấy cân, cá hơn 10, 20 cân cũng hiếm lạ. đừng quên, hôm nay bọn họ biển mới hơn một tiếng, mà dốc hết tốc độ tiến về . Nói cách khác, hiện giờ bọn họ cách bờ tính là xa, vùng là nơi thuyền đánh cá thường xuyên qua .
Cho nên chuyện là đây?
“Ồ… thắng, cho nên cơm trưa hôm nay là hai cùng nấu ?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-79.html.]
Chuyện cơm trưa tạm thời để qua một bên , lượng một mẻ cá đủ để chứng minh bọn họ gặp may lớn đụng bầy cá.
Hai em trả lời, vội vàng nhanh nhẹn run rẩy lấy cá khỏi lưới, dùng tốc độ nhanh nhất tung một lưới, hơn nữa bây giờ đợi một lát nữa, mà hành văn mạch lạc lưu loát tung lưới, thu lưới.
Cho dù một lưới kém với một lưới đằng , nhưng lượng cá cũng ít. Cho đến lưới thứ ba, cho dù tốc độ của bọn họ tính là chậm, nhưng vẫn để đám cá chạy mất. Lưới thứ ba chỉ bắt mười mấy con cá choai choai.
“Mùa thu hoạch lớn!” Hàn Viễn Dương vui vẻ chết, thấy trai vội vàng nhặt cá nhỏ ném trong biển, cũng nhanh chóng gọi Lưu Tú Hồng: “Chị dâu Hứa, chúng ngoài bắt cá quy củ bất thành văn, gặp cá nhỏ đều thả hết , tránh cho cá trong biển chúng bắt sạch.”
Lưu Tú Hồng thấy những lời , vội vàng theo hai em bọn họ chọn cá.
Cá nhỏ nửa c.h.ế.t nửa sống cần quản, ném trong biển chắc chắn cũng sống , nhưng nếu còn vùng vẫy nhảy loạn sàn tàu, thì thể phóng sinh. Bởi vì bọn họ vung ba lưới, ít nhiều gì cũng chậm trễ chút thời gian, một con cá còn linh hoạt, nhưng hơn phân nửa cá to nhảy hăng say, chẳng qua nhảy như thế nào, nhảy trong biển đều khả năng.
Chuyện kế tiếp, Lưu Tú Hồng thể giúp nhiều lắm, thực tế cô cũng hiểu rõ lắm, vẫn là Hàn Viễn Dương ở bên cạnh giúp đỡ giải thích với cô mấy câu.
Sơ suất chính là, đám lão luyện đều như thế nào mới khiến cá ở trong kho chứa cá tôm còn duy trì linh hoạt, đây mới là bí mật bất truyền chân chính, lên thuyền nhiều năm cũng chắc rốt cuộc nên thế nào. Sau đó…
“Anh, em thấy khoang chứa tôm cá đều hơn nửa, chúng trực tiếp tìm lão ngư đầu ?”
Hàn Viễn Chinh còn bận việc xong, trả lời em trai tiên. Hàn Viễn Dương thèm để ý, tiếp tục lải nhải với Lưu Tú Hồng: “Có lẽ trai em ngờ tới 1 chúng thu hoạch bội thu như , nên đánh tiếng với bên thuyền đông lạnh. Đợi lát nữa lẽ sẽ tìm lão ngư đầu, tên nguồn tiêu thụ, mỗi trả thù lao cũng sòng phẳng, giống thuyền đông lạnh đều ghi chép , cần cuối năm mới kết toán một .”
Đây là đầu tiên Lưu Tú Hồng chân chính biển, thấy thấy đều là tươi mới, trái con cô thích đặt câu hỏi, thích xong đặt chuyện ở trong lòng, bản chậm rãi suy nghĩ.
Thói quen hẳn là dưỡng thành từ nhỏ, dù nhà cô nhiều con, cô nhỏ nhất trong nhà, trái việc cần cô tới , nhưng trong nhà đều bận rộn, ai sẽ giải thích nghi ngờ cho cô. Bởi , đa thời gian cô đều im lặng đợi ở một bên , , nhưng tuyệt đối thêm phiền.