Hàn Viễn Dương là ai, sợ hãi, lúc cần suy nghĩ đáp ngay: “Nếu sợ đánh em, cho dù em đói c.h.ế.t cũng ăn đồ ăn nấu. Anh trai , xem cố chấp như ? Vì đàn ông thể bếp? Chúng ở thuyền thường xuyên nấu cơm ? Em cảm thấy đồ ăn em nấu ngon hơn gấp trăm !”
“Nói , em cứ tiếp , bây giờ em như thế nào, trở về đều kể hết cho .”
“Anh mười tuổi ! Còn tố cáo!” Hàn Viễn Dương tức giận, chỉ hai câu lời thật ? mà nghĩ , dù trai tố cáo ngăn , còn bằng cho thống khoái.
Anh lập tức đầu hì hì về phía Lưu Tú Hồng: “Chị dâu chị phân xử giúp em, tay nghề nấu cơm của em , em thật, khi em lên thuyền em đồ ăn mùi vị gì, dù chỉ nghĩ đói c.h.ế.t là . Kết quả em lên thuyền ăn bữa cơm đầu tiên, ăn tới mức nước mắt em sắp chảy , em đều thể tin , lúc trai em vẫn luôn lén ăn ngon lưng em!”
Hàn Viễn Chinh mặc kệ , ăn cơm xong tới khoang điều khiển, khi còn : “Anh nấu cơm, em nhớ rõ rửa bát đấy.”
“Được .” Hàn Viễn Dương xua tay bảo nhanh biến, tiếp tục châm chọc: “Em còn học xong trung học mới biển. Nếu sớm đồ ăn thuyền ngon như , em còn học gì? Trực tiếp nghiệp tiểu học xong lên thuyền xin cơm ăn!”
Lưu Tú Hồng im lặng trời, bầu trời mặt biển khiến cảm giác là màu lam đặc biệt, xanh thẳm mà tinh thuần, mà nước biển thì càng sâu càng sạch, đây cô hải dương sẽ màu như .
Hàn Viễn Dương mặc kệ Lưu Tú Hồng đang nghĩ gì, chỉ chuyện theo quán tính. Đợi xong đồ ăn nhà vô cùng thê thảm, còn hôm nay sắc trời vẫn sớm, nếu thể bắt một mẻ cá, thì thể sớm đến bến tàu thuyền đánh cá tìm lão ngư đầu, chừng còn thời gian thị trấn dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-82.html.]
“Chỗ bán cá gần thị trấn ư?” Lưu Tú Hồng bất chợt xen miệng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngay ở ngoại thành vùng thị trấn, lão ngư đầu chính là buôn lậu cá lớn nhất trong huyện thành, thuộc hạ của ông mấy chục. Ngoại trừ những cơ quan , nhà xưởng quốc gia sẽ mua đồ của ông , những nhà khác trong huyện thành ăn cá sẽ tìm ông . Ông sẽ mua cá thuyền đánh cá của chúng , đó qua tay tăng giá cho thuộc hạ bán, bảo bọn họ đẩy xe chợ, cư dân trong khu bán cá. Qua tay như cũng nhiều tiền.”
Cho dù Lưu Tú Hồng từng tới thị trấn, nhưng cũng từng nhắc tới.
Trước đây, đồ ăn trong thị trấn đều phiếu, cái gì mà thịt, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu ăn sáng… Muốn mua cá, đương nhiên cũng cần phiếu chứng nhận, quan trọng nhất là nhiều thứ cho dù bạn tính phiếu, cũng chắc thể mua tới tay, xem hôm cung ứng cái gì. Cho dù thực sự cung ứng, còn xếp hàng lúc nửa đêm, nếu thì bình thường ăn .
Từ mấy năm cải cách mở cửa, tuy phiếu chứng nhận lập tức biến mất, nhưng một hàng hóa đắt cần phiếu nữa. Nói là đắt, thực cũng cao hơn bao nhiêu. Giống như mua bán bên công xã bọn họ, chính là bán lương thực giá cao bán cần phiếu lương thực, đều là gạo mới, dựa theo cấp bậc khác , mỗi cân đắt từ ba tới năm xu.
Cũng từ lúc đó trở , các quán nhỏ buôn bán càng ngày càng nhiều, ngay cả thôn Tiểu Ngư đều mở thuyền hàng tư nhân tới buôn bán vật dụng hàng ngày, trong thị trấn mấy tiểu thương thực sự quá bình thường.
Tuy Hàn Viễn Dương vẫn luôn thuyền to, nhưng cũng từng tới thị trấn nhiều , rõ, nhưng ít nhất nhiều hơn Lưu Tú Hồng. Thấy Lưu Tú Hồng hỏi về thị trấn, thuận thế rõ, từ bến tàu đến lao công culi ở bến tàu, đến bán hàng rong lưu động rao động ở phố, còn quán nhỏ buôn bán ở hai bên đường thị trấn, cùng với một buôn lậu từng tiếp xúc với . Còn mở miệng đảm bảo, Lưu Tú Hồng cái gì, đều thể giúp đỡ lấy tới tay.
Hàn Viễn Chinh vươn đầu từ khoang điều khiển : “Năng lực của em như , trái em giúp kiếm cái TV !”
“Radio cần ?” Hàn Viễn Dương thực sự chọc tức mà nở nụ : “Em trai ruột của em , cứ thích hắt nước lạnh em thế? Được thôi, là TV ? Đợi ngày cưới vợ, em nhất định sẽ lấy tới tay cho !”