Nhìn thấy chợ náo nhiệt như , thực sự hấp dẫn sự tò mò của cô. Cô quầy hàng bày đầy hải sản tôm cá cua, quầy hàng bày bán rau quả nhà , gia cầm nông gia, thậm chí cô còn thấy ở trong góc bán nồi bát muôi chậu.
Chỉ Hàn Viễn Dương : “Đây là chợ nhỏ tự phát, thứ gì cũng thể thấy ở đây. mà thực sự , cũng gì, chỉ là những thứ bình thường.”
“Cho dù thứ , cũng mua nổi.” Lưu Tú Hồng đông tây một cái, cảm thấy nơi thực sự tệ, ít nhất đầy đủ hơn quầy hàng trong công xã.
“Cũng , em vẫn luôn về TV, nhưng từng thấy. Nếu thì kiếm cái xe đạp cũng , chậc chậc, vì đồ đều khó kiếm như thế.” Hàn Viễn Dương ủ rũ lắc đầu.
Thực trong một hai năm gần đây, phần lớn phiếu chứng nhận còn hủy bỏ, khác lắm rời khỏi thị trưởng. Dù thị trường, nhiều thứ cần phiếu nữa.
Đừng là từ mà biệt, ban đầu thành phố mua gạo mua dầu mua thịt đều cần phiếu, mà lúc cần phiếu giá lương thực đắt ngay cả đội ngư nghiệp chỗ đám Lưu Tú Hồng cũng công ty lương thực bên công xã bán, nhưng đắt hơn mấy xu mà thôi, nào còn xoắn xuýt vấn đề phiếu lương thực?
Còn thịt, trong huyện thành từng tháng chỉ cho chỉ tiêu mỗi ba cân thịt, thể gì? Tới chợ nhỏ bên bến tàu thuyền đánh cá, chỉ cần tiền, gà vịt ngan tùy tiện mua, mua trứng cũng , còn các loại tôm cá cua mới bắt.
Đáng tiếc là, cho dù những thứ đều giải quyết, xe đạp, TV mà Hàn Viễn Dương vẫn luôn tâm niệm là hàng hiếm , cần phiếu tương ứng, còn cần tự chuẩn một phiếu công nghiệp. đôi khi cho dù đủ những thứ , cũng để mua tới tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-85.html.]
Hàn Viễn Dương hề hiếm lạ mấy thứ ở bên , Lưu Tú Hồng thì gì cũng mua về nhà, hơn nữa bên thôn Tiểu Ngư mua chút đồ đều tiện, hai đứa bé đang ở độ tuổi phát triển, là lúc cần dinh dưỡng nhất. Đừng là thịt, thường xuyên ngay cả trứng đều ăn.
Còn dầu muối tương dấm, bên công xã chỉ muối thô là mua giới hạn, tất cả đều từ bên ruộng muối, hạt to còn tạp chất, ăn miệng mơ hồ còn đắng, ưu điểm duy nhất là rẻ. Còn như dầu, sớm tin tức, sớm xếp hàng mua, tới chậm khả năng mua . Ai bảo mấy thôn xóm gần bọn họ thể gieo trồng cây hạt dầu, bộ dựa chọn mua bên ngoài.
Lưu Tú Hồng nắm năm đồng trong tay, dự định hiện giờ thời tiết lạnh, cho dù mua nhiều chút, cũng sợ hỏng mất. Hơn nữa cách cuối năm còn xa, vất vả một năm, nên mua thứ cho đám nhỏ bồi bổ cơ thể.
Nhìn tới lui, cô quyết định mua nhiều trứng một chút, mua hai miếng thịt, trong nhà nhỏ biện pháp nuôi gà, trái thể mua một con gà sọc trắng về, qua năm mới ăn. Dầu cũng mua nhiều một chút, đường hạt dưa các loại, bình thường thể buông tha.
Hàn Viễn Dương chảy đầy mồ hôi lạnh Lưu Tú Hồng mua đồ, thấy cô mua nhiều tới mức sắp xách nổi, vội vàng tiến lên chia sẻ một chút, còn nhắc nhở: “Chị dâu , chúng còn tới bên nữa, chị mua ít một chút, một tuần khi tới năm mới, bên tiểu thương còn nhiều đồ hơn, đến lúc đó còn pháo câu đối chữ phúc gì đó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lần tới ư? Không năm mới bên công xã sẽ mở nhiều cuộc họp ?” Lưu Tú Hồng dừng tay, cô còn do dự nên mua chút đường đỏ , thứ quý giá, nhưng dinh dưỡng cũng . Mấy năm khi thiếu thốn vật tư, thăm bệnh hoặc thăm hỏi sản phụ ở cữ, nếu thể tặng mấy lạng đường đỏ, cũng là chuyện thể diện.
Bên chỉ đường đỏ, còn đường mía, kẹo mạch nha… Nhiều thứ lắm, trong lúc Lưu Tú Hồng nên mua gì.
Hàn Viễn Dương vội : “Bận rộn tới mấy cũng cần tới hai chuyến, các loại đồ bán năm đều , thành phố còn đặc biệt xem trọng, cái gì… , hàng năm lẻ. Dù qua năm mới chính là ăn cá, từng nhà mua về. Đồ cũng , giá năm so với ngày bình thường, mỗi cân thể kiếm thêm mấy đồng.”
Đừng xem thường chênh lệch giá , giống như bọn họ hôm nay, hơn phân nửa vớt 150 cân. Chủ yếu là cá nặng cân, đều thực sự phân lượng, bởi cho dù mỗi cân chỉ đắt hơn một ít, nhưng tính tổng cũng là một khoản nhỏ.