Vừa Hàn Viễn Dương còn to, thấy thế lập tức như cắn đầu lưỡi, phục : “Dựa cái gì chứ?”
“Cũng , đúng lúc hai đầu tiên nhận thầu thuyền biển, buổi tối chắc chắn sẽ hỏi tình hình thế nào. Đến lúc đó , nhỡ cẩn thận với .”
“Anh đây là đang uy h.i.ế.p em ?” Hàn Viễn Dương , nếu đánh trai ruột, sớm đánh : “Được lắm, xem như giỏi.”
Nếu thì còn thể thế nào? Gặp trai hố em trai như , Hàn Viễn Dương cảm thấy đúng là mệnh khổ.
Lưu Tú Hồng xua tay : “Buổi sáng là chỉ đùa thôi ? Ba biển, giúp gì, các đồng ý chia cho một phần ba là lắm . Tính , còn bỏ thêm chút tiền, đồ thuyền là các mang từ nhà đến ?”
Giống như bàn thì thôi, vẻ cổ, lẽ vốn ở thuyền. nồi bát muôi chắc chắn , còn cái thùng plastic cao cỡ nửa , nước ngọt ở bên trong chắc chắn là hai em gánh lên thuyền , còn cả dầu muối tương dấm, những thứ cần tiền ?
“Còn dầu diesel, đắt đúng ? Mới lấy năm đồng đều cảm thấy lấy nhiều.” Lưu Tú Hồng vươn tay móc túi, đừng cô mua ít đồ, nhưng vì giá cả cao, thực dùng nhiều tiền, tiền thừa cô đều để ở trong túi.
Thấy Lưu Tú Hồng định lấy tiền, còn chuẩn bỏ tiền , Hàn Viễn Dương vội vàng ngăn cản: “Đã đánh cược thì nguyện chịu thua, nên là của chị thì là của chị.”
Lưu Tú Hồng chịu, Hàn Viễn Chinh lấy bốn đồng trong túi : “Cũng , tám đồng coi như là dùng chung. Sau biển, trong mỗi chuyến thu hoạch, đều lấy một phần tiền dùng để mua dầu diesel, cùng với nhu yếu phẩm khác.”
“ … Như cũng , chị dâu chị đừng mang gạo lên thuyền nữa.” Hàn Viễn Dương gật đầu, đột nhiên cảm thấy trai còn chút bản lĩnh, mà thể tính như .
Thấy hai cố ý như thế, Lưu Tú Hồng gì thêm, chỉ âm thầm hạ quyết tâm, chuyến biển tiếp theo cố gắng nhiều việc một chút.
“Vung lưới ở bên .” Hàn Viễn Dương ngó bên ngoài, nhanh chóng tung lưới.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-88.html.]
Lưu Tú Hồng lặng lẽ triệu hoán cuốn lịch, ngẩn xung quanh la bàn chỉ mấy điểm sáng nhỏ.
Lại Hàn Viễn Chinh ngoài giúp đỡ chút nào: “Đi thuyền to nhiều, dùng nhiều thiết tiên tiến, ngốc ?”
Lúc thực sự Hàn Viễn Chinh trúng, đợi khi Hàn Viễn Dương thu lưới, trong lưới chỉ lác đác mấy con cá nhỏ. Anh c.h.ế.t tâm tung lưới, khi thu lưới nữa vẫn như .
Lưu Tú Hồng cuốn lịch một lát, dựa theo cô quan sát một ngày , bầy cá gần bọn họ ít nhất cũng lái hơn nửa tiếng, mà kề bên thực sự bao nhiêu cá.
May mà cho dù ít thế nào trong lưới vẫn cá, vẻ mặt Hàn Viễn Dương mệt mỏi cầm thùng nước đựng cá, còn những con cá nửa c.h.ế.t nửa sống ném trong giỏ trúc, đó tới góc sáng sủa xổm, than thở.
Đều như , Hàn Viễn Chinh còn quên đả kích em trai: “Đã với em đừng dựa thiết tiên tiến, nếu đều như , tới hai mươi năm, kỹ năng đều còn.”
Lưu Tú Hồng hiểu những lời , nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, vì gần biển cá ít như . mà cô hỏi , mà giúp đỡ dọn dẹp boong tàu, sắp xếp đống cá mới vớt lên.
Đã nhiều tiện nghi như thế, cô vốn định lấy cá, nhưng đợi thuyền cá tới gần bờ, hai em gọi cô lấy cá.
“Ngày mai biển, chúng đến công xã họp. Trước khi biển, sẽ thông báo cho cô.” Hàn Viễn Chinh thấy cô cầm nhiều đồ, vội gọi em trai giúp tiễn một đoạn, thì rời thuyền lấy dây thừng cố định thuyền đánh cá.
Hàn Viễn Dương xách thùng đựng cá sống, lấy bình dầu, ở đằng .
Lưu Tú Hồng thế nào, đành nhanh chóng tạm biệt với đại đội trưởng, đó vội vàng theo. Kết quả mới mấy bước, thì thấy bóng dáng nhỏ chạy tới, vui vẻ kêu lên: “Mẹ về!”
“Hào Hào…” Lưu Tú Hồng thấy Hào Hào nhảy từ tảng đá to bên cạnh bãi bùn xuống, cô nhớ rõ đây Hào Hào thích ở phía , ở phía thấy xa, còn cha bé ở thuyền thể thấy bé.