Đang bay thì thấy một con cá trê tinh đang bán đan dược.
 
Hắn  một bước hô một câu: “Ai dùng cũng khen , dược hạnh phúc đáy biển, tìm  cảm giác thuở ban đầu.”
 
Ta lập tức dừng .
 
Ta hóa thành một nàng ngư tinh, e lệ tiến tới: “Thật sự hữu dụng như  ?”
 
Cá trê tinh gật đầu: “Hữu dụng lắm, ba ngày ba đêm  xuống nổi giường.”
 
Ta mừng rỡ, dùng hai mươi viên trân châu mua ngay.
 
Đêm đó,  hát khẽ, đung đưa đuôi vui vẻ  giường.
 
Khi Chúc Bạch bước ,  thoáng dừng chân, ngạc nhiên  : “Sao hôm nay   quấn Long cung nữa?”
 
Ta  khúc khích: “Không quấn nữa.”
 
Tối nay quấn ngươi, nhưng câu đó   dám , chỉ đảo mắt, chỉ  : “Mau  tắm,   quà bất ngờ cho ngươi.”
 
Chúc Bạch  vẻ sững sờ,  xoay  rời .
 
Đợi  tắm xong,   bỏ thuốc  ly nước. Hắn  ,   đưa ly nước, nhiệt tình : “Uống , nước   chuẩn  riêng cho ngươi.”
 
Hoài nek
Chúc Bạch  ly nước, ngẩn  hồi lâu,  ngẩng đầu  ,  nhạt hỏi: “Ngươi  định đầu độc  đấy chứ?”
 
Ta vội lắc đầu: “Không ,   dám  chuyện . Ngươi đúng là lòng  hẹp hòi,   với ngươi mà cũng nghi ngờ.”
 
Ta    vờ như  giật  chén nước. Chúc Bạch khẽ nghiêng  tránh, giọt nước bên trong đổ  một ít,  lặng lẽ  , khóe môi cong lên  nhạt: “Sao    uống chứ? Dù  cũng là ngươi đích  rót cho  mà.”
 
Ta mắt sáng rực, vội vàng gật đầu,  thấy Chúc Bạch nâng chén nước lên môi, một  uống cạn.
 
Ta nuốt nước bọt, lòng thấp thỏm.
 
Thấy  hồi hộp   chằm chằm, Chúc Bạch khẽ liếc mắt,   gượng, giả vờ bình tĩnh  lùi về phía giường.
 
Đêm đó, một chiếc long vĩ to lớn quấn lấy .
 
Hơi thở Chúc Bạch nóng rực,  rồng quấn lấy  như  hấp thụ  lạnh, giọng  khàn khàn, uể oải: “Ta nóng.”
 
–
 
Ba ngày , đuôi xà của  ủ rũ thõng xuống  giường, chỉ cần động một chút cũng đau thấu xương.
 
Đôi mắt  sưng đỏ vì , ai ngờ viên thuốc đó  lợi hại đến thế, suýt nữa thì hồn về tiên tổ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dang-mang-thai-mot-qua-trung-rong/chuong-2.html.]
Chúc Bạch cũng  tỉnh dậy,   đầy ngỡ ngàng  áy náy : “Xin , Vân Thanh,     xảy  chuyện gì… Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
 
Ta vốn định dùng đuôi quất  một cái, nhưng vì đau quá, đuôi  nhấc lên  lập tức thả xuống.
 
Ta nghiến răng nghiến lợi mắng : “Ngươi còn mặt mũi mà ! Còn  mau  tìm đồ ăn cho ,  bỏ đói  đến c.h.ế.t ?”
 
Kỳ thực, xà tộc như   thể ngủ đông,  ăn cũng  , nhưng Chúc Bạch chắc quên mất điều đó, vội vã rời  tìm đồ ăn cho .
 
Nhân lúc   ngoài,  lập tức bỏ trốn.
 
Chỉ cần song tu thành công,  nhất định sẽ hóa rồng.
 
Mặc kệ cơn đau xé đuôi,  dốc hết sức lực chạy khỏi Tây Hải, tiện tay ngắt mấy loại thảo dược đắp  vết thương,  chạy thẳng về động phủ của .
 
Về phần Chúc Bạch, tuy    lừa  một phen, nhưng cũng hết cách. Ai bảo  chỉ quen mỗi  trong đám Long tộc,  dễ dụ như thế,  gạt  thì gạt ai?
 
Ta trở  động phủ, bế quan suốt một tháng.
 
Suốt thời gian đó,  cảm giác trong bụng  ngưng tụ một luồng long tộc linh lực.
 
Linh lực  nồng đậm vô cùng,  mừng rỡ như điên, càng  sức tu luyện.
 
Đến tháng thứ hai,  cảm giác  đầu  mọc  một cặp long giác nho nhỏ, cứng cáp,  thích vô cùng.
 
Khi   gương,  nhận  long giác của  màu đen,  giống long giác trắng của Chúc Bạch.
 
Cũng  ngày long giác nhú ,  bỗng phát hiện  ngày nào cũng buồn nôn.
 
Ta hoang mang, rõ ràng linh lực trong bụng ngày một dồi dào, nhưng tại   thể  yếu ?
 
Ta liên tục nôn mửa mấy ngày, ăn  , tu luyện cũng  đình trệ.
 
Càng nghĩ càng lo,  cảm giác long giác  đầu cũng ngừng phát triển.
 
Ta cuộn tròn trong động phủ suốt mấy ngày, cảm giác cả  đều khó chịu.
 
Chợt nhớ tới cuốn cổ thư xưa , do tổ tiên xà tộc lưu , ghi rằng song tu cùng long tộc  thể hóa rồng.
 
… trong sách   nhắc đến tác dụng phụ?
 
Ta vội lật  cổ thư, thì phát hiện dòng chữ nhỏ ở cuối sách:
 
“Sau khi song tu sẽ sinh phản ứng bài xích, cần dùng long lân hòa nước uống mới  thể hóa giải.”
 
Ta lập tức hối hận, lẽ  ban đầu   kỹ!
 
Giờ   bỏ trốn , nếu  về chẳng  tự tát  mặt  ?