Sáng hôm ,  cầm hành lý,  cất bước hướng về Long cung.
 
Vì  thể yếu ớt,      chậm, cứ  vài bước   ngừng nôn, dù  nôn  gì nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.
 
Khi  ngang qua bụi gai,   chỉ xước nhẹ là thôi,    cào nhẹ một cái mà  đau đến lăn lộn.
 
Ta ôm lấy đuôi, cuộn tròn , bụng đau dữ dội, mồ hôi lạnh vã  như mưa.
 
Trước khi ngất ,  ngã  một vòng tay ấm áp. Xà tộc vốn là yêu tộc m.á.u lạnh, nhưng      hề kháng cự, ngược  còn vô thức rúc   ấm .
 
Lúc tỉnh ,   ở trong Long cung, bụng  còn đau nữa,   đó là một dòng linh lực tràn đầy,  ngơ ngác mở mắt,  thấy Chúc Bạch liền  chút chột .
 
  là ai chứ? Giỏi nhất là giả bộ! Ta lập tức bám lấy , uất ức oán trách: “Đều tại ngươi, nếu  vì ngươi thì    nông nỗi ?”
 
Chúc Bạch thản nhiên  , bất ngờ gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
 
Ta  nước  tới, tiếp tục: “Ngươi  rõ  khi  và ngươi... sẽ  phản ứng bài xích, ngươi  đưa  một mảnh long lân mới .”
 
Chúc Bạch lặng lẽ rút từ lòng  một mảnh long lân, đưa cho , còn dặn dò: “Đừng  mất.”
 
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
 
Ngày hôm , đợi Chúc Bạch   ở đây,  lấy đá định mài long lân thành bột, nhưng kỳ lạ ,  mài thế nào cũng   gì  nó.
 
Linh lực trong bụng  càng lúc càng nén chặt,  sợ một ngày nào đó nó sẽ khiến  nổ tung, nghĩ bụng: dù  cũng chỉ là một mảnh long lân, nếu    còn  thể đòi thêm. Thế là  nhắm mắt, nuốt luôn  bụng.
 
Nuốt xong, linh lực trong bụng tạm thời yên  ,  cảm giác tinh thần sảng khoái,  phiền não đều tan biến.
 
Ta thầm tính sẽ cáo biệt Chúc Bạch  tối nay, sáng mai lẻn .
 
Đêm đến,  và Chúc Bạch cùng   giường,  do dự : “Chúc Bạch, …”
 
Chưa kịp dứt lời, một cơn đau dữ dội từ bụng ập đến,  tái mét mặt, nắm chặt lấy tay Chúc Bạch.
 
Nước mắt rơi lã chã,  chỉ  ôm bụng rên rỉ.
 
Một khắc ,  yếu ớt  trong lòng Chúc Bạch,  thầy thuốc nghiến răng mắng : “Này thanh xà , long lân của thái tử mà ngươi cũng dám nuốt ? Ngươi   hậu quả là gì ?”
 
Ta hoảng hốt siết c.h.ặ.t t.a.y Chúc Bạch, rưng rưng cầu cứu: “Cứu …”
 
Chúc Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhẹ giọng: “Đừng sợ, sẽ   .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dang-mang-thai-mot-qua-trung-rong/chuong-3.html.]
Thầy thuốc lắc đầu: “Nếu  , chỉ còn cách rạch bụng lấy long lân .”
 
Ta sợ đến run , m.ổ b.ụ.n.g ? Chẳng khác nào tìm đường chết!
 
Ta nịnh nọt  với Chúc Bạch: “Bằng hữu nhiều năm như , ngươi sẽ cứu  chứ?”
 
Chúc Bạch nghiêm túc đáp: “Sẽ.”
 
Ta còn  kịp thở phào, y sư bên cạnh nhíu mày, nghi hoặc  ,   bắt mạch thêm  nữa.
Hoài nek
 
Ta lập tức căng thẳng trở .
 
Một hồi lâu , y sư hít sâu một , nghiêm mặt bẩm báo với Chúc Bạch: “Điện hạ, vị thanh xà … đang mang long đản.”
 
Ta bật dậy như lò xo: “Ngươi  đùa gì ? Ta là xà đực,   thể mang trứng ?”
 
Ta  dứt lời liền  sang  Chúc Bạch, hy vọng  sẽ  về phía , cùng  mắng y sư  là đồ lang băm. Thế nhưng—.
 
Chúc Bạch bình thản hỏi y sư: “Giữ  ?”
 
Y sư gật đầu: “Điện hạ yên tâm, hiện giờ    long lân của ngài hộ thể, sinh hạ long đản  thành vấn đề. Khi hạ trứng xong chỉ cần lấy luôn long lân  là .”
 
Hai  bọn họ   quên mất  còn tồn tại. Ta kéo mạnh tay áo Chúc Bạch, trợn mắt : “Chúc Bạch, tên  là lang băm! Ta là xà đực,   thể mang trứng? Ngươi đừng  lừa!”
 
Ai ngờ, Chúc Bạch  đưa tay xoa nhẹ long giác của , thản nhiên : “Ngươi sắp hóa rồng ,  gì là  thể?”
 
Hắn  lừa ! Không những tin lời lang băm mà còn tin đến cùng! Dù   thế nào cũng  lung lay nổi.
 
Tức giận quá,  liền cầm chổi đuổi y sư  khỏi điện.
 
Chúc Bạch  tẩy não ,  chắc chắn!
 
Tối đó,  giải thích với  cả trăm ,  vẫn khăng khăng rằng  mang trứng.
 
Ta sợ hãi, sáng sớm hôm  liền trốn khỏi Long cung, hóa thành một bạch tuộc tinh, tìm đại phu khắp Đông Hải để bắt mạch.
 
Vị đại phu đầu tiên vô cùng phấn khích bảo : “Chúc mừng ngài, đang mang tiểu bạch tuộc.”
 
Quá nực !
 
Ta gần như lật tung cả Đông Hải, gặp ai cũng bảo  mang thai.