Đêm đó,  co ro  giường Chúc Bạch, nước mắt ướt đẫm gối.
 
Ta  từng nghĩ bao năm nỗ lực, cuối cùng   thế . Ta cứ tưởng linh lực trong bụng là bí pháp long tộc, ai dè… là trứng long tộc!
 
Bao công sức, giờ thành công cốc.
 
Nghĩ đến cảnh bản   chỉ công cốc mà còn  sinh cho Chúc Bạch một quả trứng,  cảm thấy tiền đồ  đen tối vô cùng.
 
Ta là thanh xà lợi hại nhất xà tộc, cớ   sinh long đản cho Chúc Bạch?
 
Nếu  sinh,  cũng chỉ sinh xà đản thôi!
 
Giờ điều cấp thiết là  lấy trứng ,    vì trứng mà  ép kết hôn.
 
… trứng  ở trong bụng  hai tháng.
 
Kỳ lạ là   thấy  nỡ...
 
 kéo dài nữa e  kịp. Sáng hôm ,   lén  tìm đại phu.
 
Lần  là một ngư tinh. Sau khi bắt mạch xong,  bảo: “Có thể lấy … nhưng…”
 
Hắn   một cái, nghiêm túc : “  m.ổ b.ụ.n.g ngươi , …”
 
Hắn còn   hết,   chạy mất dạng.
 
Xà tộc  kỵ nhất là mở bụng. Dù  là chữa bệnh cũng  thể chấp nhận.
 
 sinh trứng… cũng  mổ bụng?!
 
Ta do dự  , rụt rè hỏi: “Y thuật của ngươi  cao ?”
 
Ngư tinh vỗ ngực: “Tất nhiên !”
 
Ta còn đang bán tín bán nghi, thì bên cạnh  một châu tinh lườm nguýt: “Đừng  lừa,    chỉ cảm mạo,  kê thuốc suýt nữa hại  chết.”
 
Ta sợ đến xanh mặt, lập tức bỏ chạy.
 
Chạy thẳng về Long cung,   giường mà tim vẫn đập thình thịch, nghĩ đến suýt chút nữa tin nhầm lang băm mà c.h.ế.t oan.
 
Đêm khuya, Chúc Bạch trở về.
 
Hắn vỗ nhẹ đuôi xà của , hỏi: “Sao hôm nay trông ngươi ủ rũ ?”
 
Ta lập tức bám lấy , xà vĩ quấn chặt eo , đáng thương : “Ngươi…  thể giúp  lấy long đản  ?”
 
Không ngờ Chúc Bạch  gật đầu.
 
Ta vui mừng khôn xiết, nhưng ngay  đó,  vuốt nhẹ long giác của , tiếc nuối: “ nếu lấy long đản, long giác của ngươi cũng sẽ thoái hóa.”
 
Hắn khẽ : “Dù  ngươi cũng  quá thiết tha hóa rồng.”
 
Ta  để   hết,  vội lắc đầu: “Không,  cần nữa!”
 
Chúc Bạch nghi hoặc  ,  chột  chui  góc giường,  dám  thêm lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dang-mang-thai-mot-qua-trung-rong/chuong-4.html.]
 
Sáng hôm , Long cung xuất hiện một tiểu long.
 
Tiểu long  trông còn non nớt,    xoi mói khắp điện, cuối cùng   với ánh mắt ngạo nghễ: “Ngươi là ai?”
 
Chưa kịp mở miệng,    nhạt: “Ngươi chính là con thanh xà ?”
 
Ta gật đầu,  lập tức nổi giận: “Ngươi c.h.ế.t tâm ! Ca ca Chúc Bạch    trong lòng,   ngươi !”
 
Ta ngớ . Thực   nào dám hy vọng Chúc Bạch sẽ thích ,   là  giở trò, Chúc Bạch luôn xem  như  .
 
Ta vỗ đầu tiểu long an ủi: “Yên tâm,  sẽ  thích Chúc Bạch . Nếu ngươi thích , cứ  mà theo đuổi.”
 
“Thật ?”
 
Một giọng  vang lên, tà áo trắng như tuyết chậm rãi bước  điện.
 
Ta ngẩn   Chúc Bạch. Hắn  cạnh , sắc mặt nghiêm nghị  với tiểu long:
 
“Chúc Hòa, ai cho ngươi đến đây?”
 
Chúc Hòa giận dỗi liếc , bướng bỉnh : “Ta tự đến!”
 
 ngay  đó  Chúc Bạch đuổi  ngoài, thậm chí  buồn liếc mắt  thứ hai, còn dịu dàng xoa đầu : “Đừng  nó,   bậy.”
 
Ta ngập ngừng hỏi: “Hắn … ngươi    trong lòng ?”
 
Ta nghĩ  sẽ lắc đầu, nhưng   gật.
 
Hắn : “Có.”
 
Ta c.h.ế.t sững. Lần đầu tiên  thấy    sai.
 
Nếu Chúc Bạch thực sự   trong lòng,    sinh long đản   sống  đây?
 
Sắc mặt  tái nhợt, Chúc Bạch  định đưa tay chạm  ,   đẩy  .
Hoài nek
 
Ta buồn bực    giường, âm thầm quyết định—  rời .
 
Dù thế nào, trứng  cũng là của , sinh  sẽ tự  nuôi, ở  Long cung chỉ thêm phiền phức.
 
Đêm đến,  lặng lẽ  Chúc Bạch, thi triển thuật mê, khiến  chìm  giấc ngủ sâu,  đó lặng lẽ bỏ trốn.
 
Giờ đây   chẳng còn sức mà  về động phủ nữa, đành  đào tạm một cái hốc cách Long cung chừng trăm dặm.
 
Vừa chui  ổ,  lập tức bắt đầu ngủ đông.
 
Chờ khi tỉnh dậy, chắc cũng đến lúc sinh trứng, đến lúc đó  sẽ ấp trứng nở ,  cùng tiểu long trở về.
 
Ta  tính toán sẵn sàng, nhưng  ngờ nơi   loạn đến .
 
Trong mộng,   đánh thức   bao , mở mắt  là thấy mấy con yêu đang tranh địa bàn.
 
Lần cuối cùng,   nhịn nổi nữa, bật dậy tát một phát, giận dữ quát: “Cãi cọ gì chứ? Đất đai rộng lớn thế , xếp hàng ngay ngắn, để  chia cho từng đứa.”