Vốn định khi tỉnh dậy sẽ hỏi Chúc Bạch về chuyện mảnh long lân, nhưng  mở mắt  thấy   bên giường trông ,  liền  mở miệng nổi.
 
Nghĩ  thì hỏi cũng vô ích, long lân  trả ,   thể đưa   nữa.
 
Hoài nek
Nghĩ ,  tự nhủ: chỉ là một mảnh lân thôi mà,  hỏi cũng .
 
   hỏi, Chúc Bạch  ở bên giường , ấp a ấp úng.
 
Hắn luôn như , chuyện gì cũng giấu trong lòng, ai mà    nghĩ gì?
 
Ta đưa đuôi chọt chọt : “Ngươi   gì?”
 
Chúc Bạch   hồi lâu,  mới lên tiếng: “Phụ vương   gặp ngươi.”
 
Phụ vương ? Chẳng  là Long vương ? Ta  gài bẫy con trai ông ,  gì dám gặp? Ta lập tức lắc đầu: “Không ,  .”
 
“…” Chúc Bạch do dự , “Phụ vương luôn ép  cưới thê, nhưng trong lòng   ...”
 
Hắn  kịp  hết,   ngắt lời. Ta nhận  mỗi    nhắc tới chuyện   trong lòng,  đều thấy khó chịu, chỉ  lảng tránh.
 
Ta gắt: “Ngươi thật vô dụng, thích     dám theo đuổi, chỉ  lôi   diễn trò.”
 
 khi thấy bộ dạng  ủ rũ,   dịu giọng: “Thôi  ,  rộng lượng giúp ngươi  .”
 
Tối hôm đó,  cùng Chúc Bạch đến gặp Long vương.
 
Vương cung cách điện Thái tử  xa, thủy tinh khắc hình long tinh xảo lạ kỳ,   nhịn  mà ngắm thêm mấy ,  chỉ  một tượng băng hình rồng hỏi: “Là ngươi ?”
 
Chúc Bạch gật đầu, khẽ hỏi: “Thích ?”
 
Ta  đầu, miệng cứng: “Không thích.”
 
Long vương giống Chúc Bạch đến bảy phần, uy nghiêm là thế nhưng đối với   hiền hòa.
 
Ông    từ đầu đến chân,  hỏi: “Ngươi chính là tiểu xà mà nó nhắc mãi hồi còn ở Yêu đường?”
 
Ta theo bản năng  sang  Chúc Bạch.
 
Thấy ánh mắt  lóe lên, lòng  chợt chùng xuống.
 
Hóa , từ khi còn học ở Yêu đường,   lén thầm thương kẻ khác.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dang-mang-thai-mot-qua-trung-rong/chuong-6.html.]
Ta đường đường là thanh xà  nhất tộc xà,  mà    thích một con xà khác, mắt mũi đúng là  vấn đề!
 
Bực dọc trong lòng,  cố ý liếc ,   với Long vương: “Ta còn đang mang long đản của Chúc Bạch.”
 
Long vương kinh ngạc, mắng Chúc Bạch   điều,   loạn long mệnh, lập tức sai  chuẩn , định công bố hôn sự khắp Yêu giới.
 
Ta đắc ý liếc Chúc Bạch, thấy  ngơ ngác như thể  cam lòng,  chẳng nghĩ ngợi liền hừ lạnh: “Không  cưới thì thôi, đợi  sinh trứng xong sẽ ,  liên quan gì đến ngươi!”
 
Long vương ngẩn , giơ tay đập mạnh  long giác của Chúc Bạch, quát: “Không mau dỗ nó ?”
 
Chúc Bạch mặt cứng đờ, liền chạy tới kéo  ,  quẫy đuôi, chạy thẳng  ngoài.
 
Chúc Bạch đuổi theo, liên tục giải thích: “Không  như ngươi nghĩ,     đồng ý…”
 
Ta dừng bước, đang định chất vấn , thì nhận   cao hơn ,  liền quấn đuôi quanh cổ  kéo cúi xuống.
 
Khi  ngang tầm mắt,    hỏi: “Chúc Bạch, mắt ngươi   ? Ta là con rắn  nhất xà tộc mà ngươi còn  ưng, rốt cuộc ngươi thích con rắn nào?”
 
Ta càng nghĩ càng cau mày: “Là con rắn đốm hoa  ? Ngươi đùa , nó yếu thế ?”
 
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Chúc Bạch,   hỏi: “Không lẽ là con trăn vàng? Trời ạ, nó  như  ngươi cũng thích?”
 
“Không  trăn vàng… chẳng lẽ là con hổ mang đó? Nó là kẻ thù truyền kiếp của ! Ngươi thích nó? Ta tuyệt giao với ngươi!”
 
Dứt lời,  trượt thẳng về điện Thái tử.
 
 là sống nhờ  khác, cãi  xong cũng chỉ  thể  về cùng một chỗ mà ngủ.
 
Lôi kiếp đến bất ngờ, khi   đang ngủ say trong điện, từ ngày mang long đản  phát hiện  càng lười, mỗi ngày ngủ tám canh giờ.
 
Vốn nghĩ chỉ khi nào sinh trứng mới dẫn lôi kiếp, ai dè còn  kịp sinh thì kiếp nạn  giáng xuống.
 
Trong mộng,   một tia sét đánh trúng, đau đến mức cuộn  , bụng   thêm một quả trứng vướng víu,  còn  che chở cho nó.
 
Ta cuộn tròn  thể, lấy phần lưng rắn chắc nhất của   đón sét, nhưng sấm vang chớp giật mà  một tia sét nào đánh trúng .
 
Ta ngẩn  ngẩng đầu, thấy một con cự long lơ lửng giữa trời — là Chúc Bạch.
 
Không   đến từ lúc nào, đang   chống đỡ phần lôi kiếp còn .
 
Ta sững sờ, lôi kiếp nếu   khác  chịu, sẽ lập tức gia tăng gấp đôi uy lực.
 
Nếu Chúc Bạch chịu  ,   càng nợ  sâu hơn.