Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:14:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Mặc rất tò mò, một đường bám theo không nhanh không chậm.

Đi ra khỏi một mảnh rừng, đến nơi ánh trăng chiếu tới, nàng mới nhận ra người này thì ra là thị vệ lão Lưu.

Lão Lưu đeo một cái bao, giơ tay lau mồ hôi, sau đó nhìn quanh bốn phía, thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một thanh đao thép sáng loáng ngang trước mặt hắn ta.

“Lão Lưu, ngươi định đi đâu?” Một giọng nói sắc bén hỏi.

Lão Lưu giật mình, ngẩng đầu nhìn, không khỏi cười gượng hỏi: “Dọa ta một trận, thì ra là lão Trương.”

Thì ra người này không phải ai khác, chính là thị vệ lão Trương.

Lão Trương hừ lạnh nói: “Lão Lưu, ngươi định đi đâu?”

“Ta chỉ đi giải quyết nỗi buồn, sao vậy, thanh đao này của ngươi có ý gì?” Lão Lưu nhíu mày, giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Giải quyết nỗi buồn à, vậy thì ta hiểu lầm lão ca rồi, ta còn tưởng ngươi sợ tội bỏ trốn.” Lão Trương cười ha ha nói.

Lão Lưu nghe xong như bị giẫm vào đuôi, lập tức trợn mắt: “Ngươi nói rõ ràng cho ta biết ngươi có ý gì? Lão Lý vu oan ta, ngươi cũng vu oan ta?”

Lão Trương nghe xong liền tra đao vào vỏ, vẻ mặt thần bí nói: “Không phải ta hiểu lầm ngươi, nếu như đồng liêu của chúng ta nhìn thấy ngươi như vậy, đều sẽ nghĩ như vậy,nhưng mà! Yên tâm, lão Lưu, ta tin ngươi, chuyện đó không phải ngươi làm, không liên quan đến ngươi.”

“Ồ? Thật không?” Lão Lưu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: “Ngươi vì sao tin ta?”

Mối quan hệ của hắn ta và tên này bình thường, lão Trương nửa đêm đuổi theo mình đến đây, không thể chỉ vì nói những lời này chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-101.html.]

“Nhưng mà, ta tin không có tác dụng, phải khiến mọi người tin, khiến cấp trên tin, nếu không ngươi cứ bỏ đi như vậy, ngươi có nghĩ đến người nhà ngươi ở kinh thành không? Thê nhi của ngươi?”

Lời của lão Trương lập tức làm hắn ta tỉnh ngộ, đúng vậy, hắn ta đi rồi, vậy quan phủ có thể tha cho người nhà hắn ta không?

Cho dù không truy cứu nhưng chẳng phải người nhà hắn ta sẽ phải mang tội danh tư thông với sơn tặc cả đời sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tạm thời không nói đến thê tử của hắn ta, nhưng hai nhi tử của hắn thì sao?

Chẳng phải sẽ bị hủy hoại hết tiền đồ sao?

Lớn lên e rằng ngay cả thê tử cũng không lấy được.

Nhìn sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, lão Trương đắc ý cười một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vai lão Lưu: “Ta biết là ai đã thả hắn đi.”

Lão Lưu nghe xong, mắt sáng lên, nắm lấy tay hắn ta hỏi: “Thật không, ngươi mau nói xem là ai?”

Lão Trương cười cười, đem chuyện ngày đó Trần Yên Vũ và Tử Thần xảy ra xung đột, sau đó nói với hắn ta những lời đó kể lại một cách nguyên vẹn.

“Vậy sao bọn họ không nói sự thật với lão Lý? Bọn họ còn nhìn lão Lý vu oan cho ta như vậy.” Lão Lưu mặt đầy vẻ uất ức.

“Bọn họ không dám, ngươi không thấy dáng vẻ của Trần Yên Vũ bây giờ sao, mặc dù không có chứng cứ Trần Yên Vũ là Tử Thần ra tay hãm hại nhưng mọi người đều còn sợ hãi, không dám mạo hiểm nữa, cho nên chuyện này bọn họ tuyệt đối không dám ra mặt nói giúp ngươi.” Lão Trương phân tích.

“Vậy lão Trương, không phải còn có ngươi sao, ngươi có thể giúp ta...” Lão Lưu một lần nữa nắm lấy tay lão Trương cầu xin.

“Yên tâm, không cần ta ra mặt cũng có thể giúp ngươi.” Nói xong, lão Trương từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói giấy, mở ra thì ra là một mặt dây chuyền bạc hình con ngựa.

Loading...