Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:43:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không biết vì sao, thị vệ trông coi lão Lưu cứ bị đau bụng, chưa đến một canh giờ, đã chạy đi bốn năm lần.

Lão Lý đi tới, vẻ mặt quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ? Hay là ngươi lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, ta tìm người khác thay ngươi.”

“Được... Ta không biết sao nữa, cũng không ăn gì, sao tự nhiên lại đau bụng.” Thị vệ đó gật đầu.

Hắn thấy lão Trương đi tới, muốn nói gì đó với lão Lý nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Nhìn hắn đi về phía sau, lão Lý cưỡi ngựa, nhìn quanh tìm xem ai thích hợp để thay thế vị trí này.

“Ồ, lão Trương, hay là ngươi thay cho Triệu Tài, hắn bị đau bụng không trông coi nổi.” Lão Lý thấy lão Trương đi tới, vội nói.

“Được!” Lão Trương rất sảng khoái đồng ý.

Hắn ta phụ trách mấy thư sinh ở phía sau, mấy thư sinh này lại là những người đáng tin nhất, bây giờ thiếu người, lão Lý liền sắp xếp thư sinh và Tô gia đi cùng nhau, bố trí hai người trông coi.

Vì vậy, lão Trương và một thị vệ khác là Vương Bỉnh trông coi lão Lưu và Tử Thần.

Lão Lưu nhìn lão Trương đi tới, tim lập tức thắt lại, hắn ta bất an nhìn lão Trương từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.

Lão Trương thấy hắn ta vẻ mặt lo lắng như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, biết sợ thì tốt.

Một đoàn người lại đi thêm một hai dặm, đường càng lúc càng rộng, có biển báo chỉ dẫn phía trước còn cách thành Trường Phong ba mươi dặm.

“Mọi người nghỉ ngơi ở đây một lát, sau đó đi một mạch đến thành Trường Phong.” Lão Lý nhìn Triệu Tài mặt tái mét, vẫy tay nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người huynh đệ này kéo đến nổi kiệt sức, họ phải dừng lại để xem tình hình của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-109.html.]

Lão Trương xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh lão Lưu.

Sắc mặt lão Lưu rất khó coi, hắn ta dịch về phía Tử Thần, Tử Thần trừng mắt nhìn hắn ta: “Cút đi, tránh xa lão tử ra.”

Lão Lưu nhíu mày, một nữ nhân mà lại tự xưng là lão tử, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp người như vậy.

“Lão Lưu, tốt nhất là ngươi nên thu hồi lời nói của mình, nếu không ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận.” Lão Trương ghé sát vào tai lão Lưu nói.

“Ngươi không cứu được ta, ta chỉ có thể nói như vậy.” Lão Lưu vẫn không chịu nhượng bộ.

“Nhưng ngươi biết thứ ta đưa cho ngươi không phải thứ đó.” Lão Trương quát lớn.

Hắn ta đột nhiên nâng cao giọng, khiến Vương Bỉnh bên cạnh Tử Thần chú ý, hắn có chút khó hiểu nhìn hai người, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Tử Thần kẹp ở giữa nhưng lại tỏ ra bình thản, một vẻ không liên quan đến mình, cao cao tại thượng.

“Ta không nói, ai biết được?” Lão Lưu tỏ vẻ vô lại.

“Ngươi không sợ mình c.h.ế.t rất thảm sao?” Lão Trương tức đến nỗi môi run rẩy, hắn ta hạ giọng nói.

“Ngươi? Ngươi muốn thế nào?” Lão Lưu vẫn tỏ vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, hắn ta không tin giữa ban ngày ban mặt này, tên thị vệ này có thể g.i.ế.c mình sao?

Hắn ta liếc nhìn lão Trương, đột nhiên sắc mặt trở nên tái mét, chỉ tay vào lão Trương, môi run rẩy nói: “Ngươi... ngươi muốn làm... làm gì?”

Lão Trương rất kinh ngạc, đúng là hắn ta muốn làm một việc nhưng bây giờ chưa làm gì cả, sao lão Lưu lại có vẻ mặt như gặp ma như vậy?

Bỗng nhiên, hắn ta phát hiện lòng bàn tay nặng trĩu, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, hắn ta vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta... trong tay hắn ta lại nắm chặt một con d.a.o găm sáng loáng.

Loading...