Hắn biết đồ đệ của mình đã nghe thấy lời hắn nói.
Hắn đưa tay vào trong ngực, sau đó đưa cho Trần Tú: “Lấy đi, cho phu nhân nhà ngươi ngậm, nghỉ ngơi một chút là không sao.”
Trần Tú vui mừng nhận lấy: “Thật sao? Thần dược này thực sự có thể chữa khỏi cho phu nhân nhà chúng ta sao?”
“Ngươi không tin thì không cần lấy nhưng nếu đã lấy thì chúng ta đã thanh toán xong, sau này chúng ta không nợ nhau.” Tử Thần lạnh mặt nhìn nàng ấy.
“Ta tin! Ta tin!” Trần Tú giật lấy gói giấy, sau đó gật đầu với Tử Thần, nhanh chóng chạy về phía phu nhân.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi biết chữa bệnh sao? Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi chữa c.h.ế.t người thì ngươi phải đền mạng.” Vương Bỉnh nhắc nhở nàng ấy.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, vốn định ngăn cản nhưng lại nghe Tử Thần nói về căn bệnh này rất rõ ràng, hạ đường huyết là gì?
Hơn nữa trong lòng hắn cũng tràn đầy tò mò, thấy Tử Thần đưa thuốc cho Trần Tú, hắn càng kinh ngạc, nàng ấy thực sự có thể chữa khỏi sao?
Hắn quyết định không quan tâm, hắn muốn xem thử nữ nhân này có thực sự hiểu y thuật hay không.
Trần Tú cầm gói giấy chạy đến chỗ Tô phu nhân nằm, bẻ miệng bà ra, sau đó mở gói giấy, chia viên đường mềm thành từng miếng nhỏ, từng chút một nhét vào miệng phu nhân.
Tô Bân và Tô Quân ở bên cạnh không rời mắt khỏi nương đang nằm trên đất, mặc dù rất lo lắng nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện động đậy.
“A...” Cuối cùng Tô phu nhân phát ra một tiếng, mơ màng tỉnh lại.
Bà mở mắt, nhìn những người thân yêu vây quanh mình: “Ta làm sao vậy?”
“Phu nhân~”
“Nương~”
“Nương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-113.html.]
Trần Tú, Tô Côn, Tô Quân đều vội vàng gọi một tiếng.
“Phu nhân, vừa rồi người ngất xỉu, chúng ta sợ quá.” Trần Tú nắm tay Tô phu nhân nức nở nói.
“Khóc cái gì, ta có c.h.ế.t đâu.” Tô phu nhân trách móc: “Đỡ ta dậy, xem mọi người đã đi xa rồi kìa, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo.”
“Nương, con cõng người.” Tô Bân nói rồi lại cúi người khom lưng, muốn Tô phu nhân lên.
Tô phu nhân yêu thương vỗ nhẹ vào lưng hắn: “Con gầy chỉ còn da bọc xương, còn muốn cõng ta, thôi bỏ đi.” Nói rồi liền vịn tay Trần Tú đi qua bên cạnh hắn.
“Nương, nương đi chậm thôi, đợi con.” Tô Bân vội vàng đứng thẳng người, sải bước lớn đuổi theo.
Tô Mặc ngồi một góc nhìn thấy Tô phu nhân không sao, nàng nhẹ nhõm thở phào, may mà sư phụ dày dặn kinh nghiệm, có thể dựa vào vài triệu chứng mà chẩn đoán chuẩn xác bệnh tình, nếu không thì sao nương có thể bình phục nhanh đến thế.
Nàng quyết định phải báo đáp sư phụ thật tốt.
“Vịt quay~” Bỗng nhiên Tử Thần ngẩng đầu lên nói một câu không đầu không đuôi.
Mọi người đều ngẩng đầu lên theo nàng ấy, thầm thấy kỳ lạ, trên trời sao lại có thể có vịt quay bay tới?
Mọi người đang ngẩng đầu nhìn con vịt quay thì Trần Tú dìu Tô phu nhân đến bên Tử Thần.
“Tử cô nương, ngươi đúng là thần y, phu nhân nhà chúng ta uống thuốc ngươi cho đã khỏi thật rồi, nghe nói là cô nương cứu, nhất định phải đích thân đến cảm ơn.”
Tử Thần nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn, sau này chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.”
“Nàng ta biết chữa bệnh gì chứ? Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, thuốc nàng ta cho các người cũng dám uống, đúng là không sợ chết.”
Một cô nương ở Sương Vũ các liếc xéo Tử Thần, nói giọng âm dương quái khí.
Nàng ta tên là Trần Hi, từng là đầu bài của Sương Vũ các nhưng Tử Thần đến, lại cướp mất hết hào quang của nàng ta.