“Mọi cố gắng thêm một chút nữa, chúng còn đến nửa ngày đường nữa là đến thành Trường Phong , cố gắng lên, khi trời tối là đến nơi, đảm bảo tối nay đều cơm nóng canh ngọt ăn, cố lên!” Lão Lý cưỡi ngựa, vẫy tay với .
“Lý thị vệ, đến thành Trường Phong, thể tháo gông cho chúng nghỉ ngơi một đêm tử tế ?” Một cô nương ở Yên Vũ lâu hỏi.
Lão Lý trầm ngâm một lát, gật đầu chắc nịch: “Ta đảm bảo thể! Chỉ cần đường đừng chậm trễ, thuận lợi đến trong thành, thể đảm bảo.”
Lão Lý vỗ n.g.ự.c lớn.
Nghe , lập tức phấn chấn hẳn lên.
Được ăn cơm nóng canh ngọt, còn tháo gông ngủ một giấc tử tế, nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích.
Đội lưu đày lập tức nhanh hơn nhiều, còn đám sơn tặc thì càng càng mất hết tinh thần.
Đến thành Trường Phong đối với bọn họ ý nghĩa gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.
Ngoài đại lao hoặc c.h.é.m đầu thì còn thể gì khác.
Được như những phía , lưu đày cũng là nhờ tổ tiên phù hộ, niệm A Di Đà Phật ngàn .
“Tiểu Trùng, ngươi tên Giáp Nhất rốt cuộc ? Sao chạy ?” Một tên sơn tặc liếc xéo hỏi.
Tên Tiểu Trùng đầu bết dầu mỡ lắc lắc cái đầu trọc lóc, nhếch mép: “Không là do thả ? Giáp Nhất dùng dây chuyền bạc của để đổi.”
“ dây chuyền bạc trở thành đồ trong cung, Tiểu Trùng, ngươi xem chuyện là thế nào?”
Tên sơn tặc Tiểu Đinh hỏi.
Hắn và Tiểu Trùng là đồng hương, quê nhà của hai xảy hạn hán, bọn họ bỏ nhà , đường cùng nên gia nhập sơn tặc.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-115.html.]
“Thế nào thì hỏi Diêm Vương ở điện Diêm La.” tiểu Trùng quanh: “Chúng thể đến thành Trường Phong, đến đó thì chắc là nữa.”
“Ngươi, ngươi ?” Tiểu Đinh cọ cọ , vẻ mặt đầy mong đợi.
“Ta phía một con sông, sông một cây cầu treo...” Tiểu Trùng hạ giọng thì thầm tai Tiểu Đinh vài câu.
“Được! Ngươi thì .” Tiểu Đinh gật đầu.
Ở phía họ, Tô Mặc dùng thính lực phi thường rõ từng lời bọn chúng .
Nàng trừng mắt hai tên sơn tặc , thật là một chủ ý độc ác, bọn chúng đúng là tính .
Tô Mặc cuối hàng, đám xa dần, nàng gọi Trần Thiếu Khanh khỏi gian.
Trần Thiếu Khanh : “Sao thế, vẫn đang suy nghĩ về lời của hai tên sơn tặc ?”
“Sư , bọn chúng thật độc ác, mà thông đồng với tất cả sơn tặc, nhân cơ hội gây rối cầu treo, đẩy những nữ nhân trong đội lưu đày xuống cầu, nhân lúc hỗn loạn bọn chúng sẽ bỏ trốn.”
Trần Thiếu Khanh gật đầu: “ , cũng thấy , bọn chúng chỉ nghĩ thôi, yên tâm! Bọn chúng sẽ thể đắc ý .”
“Mặc dù nhưng vẫn lo cho nương và di nương.” Tô Mặc khỏi lộ vẻ lo lắng.
Sư phụ thì nàng cần lo, những khác nàng quan tâm nhưng hiện tại liên quan đến Tô gia, nàng thể quan tâm.
“Mặc Mặc, Tô gia sẽ bảo vệ sư phụ, thì sư phụ chắc chắn cũng sẽ bảo vệ Tô gia, tin thì cứ chờ xem.”
Trần Thiếu Khanh chắc chắn.
Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh khẳng định như , lòng nàng mới nhẹ nhõm hơn một chút nhưng để chắc ăn, nàng và sư vẫn bàn bạc với , tiên sẽ thông báo chuyện cho sư phụ, để nàng sự chuẩn .