Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:44:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Tô Mặc đã ẩn thân đứng bên cạnh bà, nghĩ rằng nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, nàng sẽ lập tức cùng Trần Thiếu Khanh đưa cả Tô gia vào không gian.

Quan binh đánh nhau, bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ bản thân và gia đình trước.

“Trùng ca, đến lúc rồi, nếu không đi sẽ không kịp nữa.” Tiểu Đinh có chút sốt ruột nói.

“Được! Các huynh đệ...” Trùng ca vung tay lên định hét thì đột nhiên có hai con ngựa nhanh như chớp từ đầu cầu lao đến, chạy về phía bọn họ.

“Lão Tứ!” Lão Lý mừng rỡ kêu lên.

“Người đến rồi! Cuối cùng cũng có người đến rồi!” Những thị vệ còn lại đều vui mừng kêu lên.

Đám sơn phỉ chuẩn bị hành động đều ngẩn người, chúng nhìn chằm chằm vào Trùng ca, không biết bây giờ nên chạy hay không.

“Chạy đi, bọn chúng chỉ có mấy người như vậy, không đánh lại chúng ta đâu.” Tiểu Đinh liếc nhìn hai con ngựa kia nói.

“Đúng vậy, chỉ có bốn người thôi.” Những tên sơn phỉ còn lại cũng xúi giục.

Hai con ngựa từ từ dừng lại trước mặt bọn chúng, trên ngựa bay lên hai bóng người nhanh nhẹn, bọn họ xoay một vòng trên lưng ngựa, sau đó nhảy lên cành cây trên đầu, đứng vững trên đó, mỗi tay cầm một cây nỏ, lắp tên nhắm vào đám sơn phỉ bên dưới.

Đám sơn phỉ đang ngo ngoe hành động bỗng chốc không còn động tĩnh, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không ai muốn trở thành bia ngắm đầu tiên.

Nhìn vào phía sau hai người đó, chắc chắn đều là những cao thủ nhất đẳng.

Một mũi tên b.ắ.n vào người, chắc chắn sẽ xuyên thủng tim.

“Ca, phải làm sao bây giờ? Còn chạy không?” Tiểu Đinh vẫn có chút không cam lòng, nhỏ giọng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-124.html.]

“Chạy cái rắm, ngươi muốn làm bia ngắm à? Lão tử còn chưa sống đủ.” Trùng ca hận hận nói nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không cam lòng.

Y dịch mang tin của Tri phủ đại nhân nhìn thấy Trường Thanh trên ngựa, lập tức gọi: “Đang tìm ngươi đây, Tri phủ đại nhân có lời muốn ta truyền lại cho ngươi.”

Trường Thanh và Lão Tứ vội vàng nhảy xuống ngựa, đồng thanh hỏi: “Tin gì?”

Tôn Hằng lúc này cũng xuống ngựa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn liếc về hướng Tô gia.

Hắn hận không thể lập tức chạy đến bên sư nương nhưng hắn cần đợi tin tốt truyền đến, như vậy trong lòng hắn mới yên tâm.

“Tần đại nhân hạ lệnh mở cầu quan, cho phép bọn họ đi qua cầu, đến thành Trường Phong.” Giọng nói của hắn ta rất lớn, không chỉ nói với mấy người bọn họ, mà còn muốn cho những người đang chờ đợi khổ sở dưới cầu nghe rõ.

“Đa tạ Tần đại nhân!” Lão Lý và các thị vệ vui vẻ chắp tay về phía thành Trường Phong cảm ơn.

Nói xong, Lão Lý dắt ngựa dẫn mọi người lên cầu nhưng nha dịch vẫn ngăn họ lại: “Tần đại nhân còn hạ lệnh, phải đến canh tư mới được lên cầu, bây giờ mới là canh ba, các ngươi kiên nhẫn chờ thêm một chút.”

“Tại sao còn phải chờ, tại sao bây giờ không thể vào thành?” Lão Lý vẻ mặt khó hiểu.

Đêm dài lắm mộng, đợi thêm một chút nữa, đó chính là nguy hiểm vô cùng.

Tần Tri phủ này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Đám sơn phỉ nghe xong lập tức phấn chấn hẳn lên, không tệ, bọn chúng vẫn còn cơ hội.

“Xin lỗi, tiểu nhân chỉ thay mặt truyền lời, còn tại sao thì chỉ có thể đi hỏi đại nhân của chúng ta.” Nha dịch nói xong, dặn dò Trường Thanh vài câu: “Không được mở cầu sớm một chút nào, nếu không đại nhân trách tội, ngươi tự chịu.”

Trường Thanh vội vàng chắp tay nói vâng.

Loading...