Tần phu nhân và mấy bà v.ú đi theo sau, không xa không gần.
Đến hậu viện, tân nương tử đi thẳng đến một căn phòng ở phía đông, mở cửa ra, nàng ta nói với Tần phu nhân: “Phu nhân, ở đây rồi.”
Tần phu nhân nghe xong lập tức chạy tới, tân nương tử ấn vào cơ quan trên tường, trên tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ, nàng ta chỉ vào cánh cửa nói: “Phu nhân, kho riêng của lão gia đều ở đây.”
Tần phu nhân giật lấy chìa khóa trong tay nàng ta: “Ngươi không được nói với lão gia, nếu dám tiết lộ nửa lời, ta sẽ lột da ngươi.”
Tân nương tử liên tục gật đầu: “Phu nhân yên tâm, ta nhất định không nói.”
“Cút đi!” Tần phu nhân quát lớn với nàng ta, sau đó bước vào kho riêng.
Tô Mặc cũng theo sát phía sau, đi vào.
Vài bà v.ú không dám vào, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Tần phu nhân xách đèn lồng đi xuống cầu thang, đột nhiên bà ta cảm thấy cổ đau nhói, trước mắt tối sầm, ngã lăn xuống cầu thang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh giơ lòng bàn tay nhìn Tần phu nhân nằm dưới đất, nói với Tô Mặc: “Bà già này trúng một chưởng, phải nửa canh giờ mới tỉnh, thế nào, thời gian đủ không?”
“Không vấn đề gì, thừa sức, sư huynh, chúng ta vẫn theo quy củ cũ, mỗi người một nửa, như vậy nhanh hơn!” Tô Mặc gật đầu, sau đó lấy ra hai chiếc đèn pin từ không gian, đưa cho Trần Thiếu Khanh một chiếc.
Đèn pin bật sáng, hai người bắt đầu hành động từ trước ra sau.
Kho riêng không lớn lắm, đồ đạc được bày khá dày.
Trong cùng là mười mấy chiếc rương lớn, ngoài cùng là ba dãy giá gỗ, trên đó bày một số hộp gỗ, còn có một số đồ cổ, tranh chữ.
Tô Mặc thu dọn đồ trên giá, Trần Thiếu Khanh thì bắt đầu thu dọn từ những chiếc rương lớn bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-129.html.]
Tô Mặc mở một vài chiếc hộp ra xem, có hai hộp vàng ròng, còn lại là thỏi bạc và một số đồ trang sức.
Thu! Thu hết!
Đồ cổ, tranh chữ cũng thu hết!
Tô Mặc vung tay, dọn sạch toàn bộ giá hàng, thời gian cấp bách không thể mở từng cái ra xem, thu vào rồi tính sau.
Trần Thiếu Khanh chỉ mở một chiếc rương, bên trong toàn là đồ cổ bằng ngọc, còn lại hắn lười mở, thuận tay thu hết vào không gian của mình.
Cả căn phòng đầy ắp đồ đạc, hai người cùng nhau hành động, chưa đến một nén nhang đã dọn sạch sẽ, chỉ còn lại mấy giá gỗ trống không.
“Mặc Mặc, mấy cái giá này hay là muội cũng thu luôn đi, không gian của muội lộn xộn không có trật tự, có giá thì dễ sắp xếp hơn.” Trần Thiếu Khanh chỉ vào giá gỗ nói.
“Sư huynh, thu vào thì huynh có giúp ta sắp xếp không?” Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Trần Thiếu Khanh lại đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Ta biết bảo muội sắp xếp thì còn khó hơn cả lên trời.”
Tô Mặc không phản kháng, mặc cho bàn tay to của hắn vuốt ve, ai bảo mình lười, còn phải nhờ vả người khác chứ?
Trần Thiếu Khanh nói xong, nhìn Tô Mặc cũng sắp xếp mấy dãy giá vào không gian của mình, lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Đang nói, đột nhiên con d.a.o găm ở thắt lưng hắn rơi xuống đất, sàn nhà phát ra tiếng “Ầm.”
Hắn cúi xuống nhặt con d.a.o găm, sau đó dùng d.a.o găm gõ nhẹ xuống sàn nhà.
“Sư huynh, phát hiện ra gì vậy?” Tô Mặc hỏi.
“Bên dưới này là rỗng.” Trần Thiếu Khanh nói xong, lấy con d.a.o găm ra, tìm một khe hở giữa các viên gạch, sau đó từ từ cạy viên gạch lên.
Quả nhiên bên dưới xuất hiện một tấm ván gỗ, sau đó hắn lại cạy thêm mấy viên gạch, lộ ra một cánh cửa ngầm có khóa.