Người kia nhân cơ hội nói, sau đó đặt một tờ giấy trước mặt Tôn Hằng: “Ký đi, ký rồi thì mọi người đều có tiền kiếm, ta cho ngươi mười phần lợi, Tôn đại nhân thấy thế nào?”
Mặc dù cách đó khá xa nhưng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc lại có thính lực siêu phàm, nghe rõ mồn một những âm thanh trong phòng đó.
Hai người nhìn nhau, chuyện này rất kỳ lạ, bọn họ không thể không quan tâm.
Tôn Hằng liên tục từ chối: “Chuyện này xin thứ lỗi cho ta bất lực, ta ở Công Bộ chỉ là Tả thị lang tạm quyền, mọi chuyện làm chủ đều phải do Thượng thư đại nhân quyết định, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Hắn nói xong đứng dậy định đi nhưng vừa đứng lên thì cảm thấy đầu choáng váng, ngã vật xuống bàn.
Hai nam nhân kia nhìn nhau, nở nụ cười gian tà: “Tốt lắm, việc đã xong một nửa, người đâu, đỡ đại nhân ra ngoài nghỉ ngơi.”
Ngay lập tức có hai người ăn mặc như gia nhân bước lên, một trái một phải đỡ Tôn Hằng xuống lầu, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng bám theo sau đi ra ngoài.
Trước cửa tửu lâu có một chiếc xe ngựa, hai người đỡ Tôn Hằng lên xe, trong xe có một bà lão đưa tay ra đỡ hắn. Bà ta buông rèm xe xuống, nói với người đánh xe: “Đi thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đánh xe quay lại nói: “Vị công tử này sao lại nặng thế?”
Bà lão có chút ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, hắn thân hình cao ráo, sao lại nặng được?
Tô Mặc ẩn thân trong xe thầm cười trộm, thêm một người thì đương nhiên nặng rồi, đồ ngốc!
Trong khoảnh khắc bà lão vén rèm lên, Tô Mặc dẫn theo Trần Thiếu Khanh trong không gian lên xe, bọn họ muốn xem những người này muốn làm trò gì, muốn đưa Tôn Hằng đi đâu.
Xe một đường chạy về phía đông, Tô Mặc nhìn Tôn Hằng say đến không biết trời đất, biết hắn bị người ta hạ thuốc, cũng biết người kia có mục đích riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-142.html.]
Nửa canh giờ sau, xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà lớn, thấy xe ngựa đến, lập tức có hai người hầu đi ra, nhìn bà lão xuống xe, sau đó vào xe khiêng Tôn Hằng ra.
Tô Mặc vẫn luôn đi theo bên cạnh, quan sát ngôi nhà này từ trên xuống dưới.
Đây là một ngôi nhà mang phong cách sang trọng nhưng không phô trương, nhìn thì có vẻ là một ngôi nhà không có gì nổi bật nhưng nhìn kỹ thì thấy toàn là những vật liệu tốt nhất.
Không hề kém cạnh những ngôi nhà của các đại thần nhất phẩm trong hoàng thành.
Trên biển hiệu trước cửa có đề hai chữ “Lâm phủ.”
Đây là nhà của ai? Trong lòng Tô Mặc liên tục đặt ra câu hỏi, Lâm gia bắt cóc Tôn Hằng để làm gì?
Tôn Hằng bị khiêng vào trong, bà lão vừa định vào phủ thì đột nhiên một chiếc xe ngựa khác cũng dừng lại trước cửa phủ.
Người xuống xe chính là nam nhân mặc gấm vừa uống rượu với Tôn Hằng, còn có một nam nhân khác.
“Lão gia, mọi chuyện đã ổn thỏa.” Bà lão đi tới chào.
Nam nhân vẫy tay ra hiệu đã biết, lúc này một nữ nhân đeo mạng che mặt từ trong phủ đi ra, thấy nam nhân liền gọi một tiếng: “Cha.”
“Y Nhi, cái tên phế vật ca ca con nợ một đống nợ, chúng ta chỉ có thể nhận lấy công trình hành cung này mới có thể lật ngược tình thế, tối nay trông cậy vào con, cả Lâm gia đều trông cậy vào con.”
Nam nhân mặc gấm vừa nói vừa vỗ vai nữ nhân.
Lâm Y không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt dưới lớp mạng che mặt.
Nàng ấy là nữ nhi của một di nương, nương nàng ấy lại mất sớm, hồi nhỏ vì không có ai chăm sóc, từ trên giường ngã xuống, đập trúng chân ghế, hủy hoại dung nhan.