Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-04-30 12:16:10
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Mặc nhướng mày, xong , xem lão già nhận cũng .

Nàng vỗ tay, ngẩng đầu mặt trời, còn sớm, lúc đang ở .

Nàng khỏi Lâm phủ đang hỗn loạn, hiện phố, khắp nơi tìm bóng dáng sư .

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng nghĩ nếu sư chuyện gì cản trở thì hẳn đến .

Đột nhiên nàng một ngón tay cái chọc thắt lưng, nàng vui mừng kêu lên: “Sư .”

Quay đầu , thấy Trần Thiếu Khanh cao lớn trai, ngược một tên nhóc mũi dãi đầu tóc rối bù đang hề hề nàng.

“Ngươi thấy Trương đại ca .”

Là tên Tiểu Đậu Tử lừa tiền nàng.

“Không thấy!” Tô Mặc lạnh lùng , nàng ấn tượng với tên nhóc mũi dãi , thế mà thể lừa nàng, quả thực là một nỗi nhục nhã.

Đừng thấy , chỉ cần nghĩ đến là thấy phiền.

Tô Mặc tàn nhẫn đến từ thế giới tận thế một tên nhóc mũi dãi lừa, thật sự là mất mặt!

“Ngươi dối, mới thấy ngươi từ Lâm gia.” Tiểu Đậu Tử như một cái đuôi, bám theo Tô Mặc, miệng lẩm bẩm .

“Ta thấy , là rể quý của Lâm gia , ngươi yên tâm , tránh đừng theo .” Tô Mặc tỏ vẻ kiên nhẫn, phẩy tay với .

“Hì hì... Tiểu tỷ tỷ, nốt ruồi của ngươi rơi .” Tiểu Đậu Tử chỉ Tô Mặc, toe toét, đó còn nhặt nốt ruồi bằng đất sét mà Tô Mặc đánh rơi đất lên, dán lên khóe miệng .

“Ngươi gọi bậy bạ gì đó, là nam nhân, gọi gì mà tiểu tỷ tỷ.” Tô Mặc quát, hóa trang của thất bại đến , ngay cả tiểu hài tử cũng .

“Ngươi chính là tiểu tỷ tỷ... Hì... Chúng sớm ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-152.html.]

“...”

Tô Mặc chút thất bại, xem thuật dịch dung của nàng cần nâng cao .

Hai một một .

Tô Mặc nhanh, Tiểu Đậu Tử cũng nhanh, Tô Mặc dừng , Tiểu Đậu Tử liền hít mũi toe toét nàng.

“Ngươi cứ bám theo gì, ngươi nên thì , ...”

Tô Mặc phiền c.h.ế.t mất, hiểu thêm cái đuôi.

Sao sư còn đến?

“Tiểu tỷ tỷ, học bản lĩnh với ngươi, biến ảo, lúc lúc , học với ngươi... Ta học công, dùng thứ đổi với ngươi.” Tiểu Đậu Tử móc một thứ gì đó từ trong n.g.ự.c , đưa cho Tô Mặc một cách nịnh nọt.

Tô Mặc lười , chỉ nhanh chóng đuổi , tìm sư .

“Ngươi xem , thứ .” Tiểu Đậu Tử cầm lấy nhét tay Tô Mặc.

Tô Mặc né tránh, tiểu hài tử đúng là phiền phức, cứ quấn lấy khác.

Vật đó “Cạch.” một tiếng rơi xuống đất.

Lúc một gánh hàng rong gồng gánh một đống đồ ăn ngang qua, thấy vật mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.

“Ôi cha, may mà vỡ, tỷ tỷ đừng .” Tiểu Đậu Tử nhặt lên, xem xét kỹ càng, khối đá đó chắc chắn, hề hư hại.

Người gồng gánh lén viên ngọc bội mà Tiểu Đậu Tử đang nghịch, kéo vành nón xuống, nheo mắt hồi lâu, xác định nhớ rõ dung mạo của , giả vờ chuyện gì gồng gánh đồ .

Tiểu Đậu Tử đuổi theo Tô Mặc, hai lời nhét viên ngọc bội tay nàng: “Thứ ở trong tay ngươi, chính là của ngươi, ngươi nhận đồ của , chính là sư phụ của , dạy đấy~ Muốn chối cũng chối ~” Tiểu Đậu Tử bắt đầu lùi : “Sư phụ, sáng mai sẽ đến đây tìm .” Sau đó xoay chạy mất.

Loading...