“Ồ! Gan lớn lắm, dám uy h.i.ế.p bản quan.” Tần Quảng Chi dậy xuống công đường, hứng thú chằm chằm Trương lão, xem tên thị vệ oai phong rốt cuộc dựa .
Trương lão thò tay trong ngực, trong tay một lệnh bài do Ngự sử đại nhân đưa nhưng Ngự sử đại nhân dặn dặn , nếu đến lúc bất đắc dĩ thì lấy .
Còn cảnh cáo , nếu dùng lệnh bài thì tất cả thù lao của đều sẽ thành con , bọn họ ai cũng nợ ai.
Tần Tri phủ dùng hình với , do dự nên lấy nhưng nghĩ nghĩ , thôi , đợi tra rõ chuyện đôi khuyên tai cũng muộn.
Tô Mặc ẩn bên cạnh , nghiêng đầu lấy thứ gì đó.
Nghĩ là thứ thể chứng minh là chó săn của Ngự sử, Tô Mặc lạnh lùng liếc .
Được! Không lấy thì giúp ngươi.
Nghĩ , nàng đưa tay , lấy lệnh bài đó .
Động tác của nàng nhẹ nhàng và nhanh chóng, lão Trương thậm chí phát hiện .
Lúc , một nha dịch khiêng một cái ghế dài lên, phía còn hai cầm ván.
Mặt lạnh, ấn lão Trương lên ghế, hai đối diện với lão Trương đánh xuống.
Đánh hơn mười gậy, lưng và m.ô.n.g của lão Trương bắt đầu rỉ máu, lão Trương nào từng chịu như , đau đến mức lóc thảm thiết, như cha nương c.h.ế.t .
Đột nhiên, hai nha dịch nhớ điều gì đó, đều dừng .
“Lão gia, rốt cuộc đánh bao nhiêu cái?”
Tần Quảng Chi hừ : “Đánh đến khi nào mở miệng nhận tội thì thôi.”
Tô Mặc khoanh tay, lão Trương nhịn đau chịu trận.
Không tệ, đến hai mươi... ừm... ba mươi, lão Trương da tróc thịt bong, m.á.u thịt be bét.
Tô Mặc xem xét kỹ càng một lượt, phát hiện còn chỗ nào nữa, hài lòng gật đầu, tệ nên dùng tuyệt chiêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-155.html.]
“Leng keng...” một cái lệnh bài rơi khỏi lão Trương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không lệnh bài lăn đến chân mấy tú tài đang xem náo nhiệt, các tú tài nhặt lên, khẽ : “Lệnh bài của Ngự sử.”
“Oa! Sao lệnh bài của Ngự sử đại nhân?”
Các tú tài nhất thời ngây , những dân bên cạnh cũng rõ mồn một.
“Chẳng lẽ là Ngự sử đại nhân trộm đồ trong cung?”
“Sao thể chứ?”
Mọi bàn tán xôn xao, nhất thời công đường náo nhiệt.
“Cạch...” một vật tròn tròn lăn .
“Oa! Hạt trân châu to quá.”
“Cạch...” thêm một hạt.
Những dân vây xem đều trợn tròn mắt, bọn họ từng thấy hạt trân châu nào to và tròn như , màu sắc là loại thường.
“Trời ơi, hai hạt trân châu đáng giá bao nhiêu bạc? So với loại đắt nhất trong tiệm trang sức còn to hơn mấy vòng.”
Có kinh ngạc thốt lên.
Nha dịch nhặt hạt trân châu lấy lệnh bài từ tay tú tài đưa cho Tần Quảng Chi.
Tần Quảng Chi chữ lệnh bài, sắc mặt phức tạp, đột nhiên nhận một chuyện ngu ngốc đến mức nào.
Phải bây giờ? Vụ án liên quan đến Ngự sử đại nhân , nên thẩm ?
Không thẩm, nhiều đang như , trong đám còn mấy tên tú tài chua ngoa thích lắm mồm.
Chuyện năm phần, bọn họ thể thổi phồng thành mười phần, mà chuyện vốn là mười phần, e rằng khi đám tản , nhanh sẽ truyền khắp thành.