“Chuyện gì xảy ?” Lâm Y ôm lấy Trương Điển, kinh ngạc hỏi.
“Ca ca, tẩu tẩu, giúp chúng , ... thấy một cái bóng vụt qua, rắc thứ gì đó lên đầu bọn họ.” Tiểu mập mạp cố gắng kìm nén sự run rẩy của cơ thể, .
“Ngẩn gì, còn mau chạy.” Lúc Tô Mặc hiện gọi, nàng cũng thả Tiểu Đậu Tử trong gian .
“Tiểu Đậu Tử.” Trương Điển đồng thời kinh ngạc hô lên.
Tiểu Đậu Tử thấy , lập tức chạy về phía Trương Điện, nước mắt cũng theo khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu chảy xuống, để từng vệt đen mặt.
“Rốt cuộc là chuyện gì ?” Trương Điển đồng thời hỏi.
“Lúc nào còn nhiều, bọn chúng hơn trăm , lát nữa chạy thì chúng tới.” Tô Mặc ghét nhất những rề rà .
Trương Điển phản ứng nhanh: “! Chúng chạy nhanh thôi! Lần lẽ chúng trúng bẫy, nương tử, cưỡi ngựa .”
“Các ngươi đều , bảo Tri phủ đại nhân nhanh chóng phái binh, rằng Phiên xâm phạm, ngay bên ngoài chùa Từ Tâm, gần thành Trường Phong, thấy mục đích của bọn chúng đơn giản chỉ là tìm !” Tô Mặc với Trương Điển.
“ ! Bọn chúng chỉ lấy cớ tìm để xâm phạm thành Trường Phong!” Trần Thiếu Khanh từ .
“Cũng , Tô tướng quân mà bọn chúng sợ nhất còn, ai cũng bắt nạt chúng .” Trương Điển thở dài, vẻ mặt chán nản.
Ly quốc còn tướng quân trấn giữ, bọn giặc các nước đều đến nếm thử miếng thịt béo Ly quốc.
“Đừng nữa! Ngươi đưa bọn họ nhanh, báo tin!” Tô Mặc huýt sáo gọi mấy con ngựa đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-168.html.]
“Sư , đưa bọn họ về, đó đến nha môn báo tin cho họ nhanh chóng phái binh đến, chuyện cứ giao cho .” Tô Mặc thuật ẩn , nàng nghĩ thể giải quyết chuyện.
Trần Thiếu Khanh gật đầu, Tô Mặc đầy ẩn ý: “Đưa bọn họ về, sẽ , thì ! Chúng là một thể, Tô Mặc, nhất nên nhớ kỹ!”
Nói xong, Trương Điển đỡ Lâm Y lên ngựa, còn Trần Thiếu Khanh thì bế cả Tiểu mập mạp và Tiểu Đậu Tử lên ngựa của .
Trần Thiếu Khanh và Trương Điển giơ roi lên, ngựa hí một tiếng, phi về hướng thành Trường Phong.
Bên , những do Mạch Thượng dẫn đầu loạn thành một đoàn, mấy tên sát thủ áo đen nhanh chóng bảo vệ , vây quanh nhanh chóng lui về phía .
Ba c.h.ế.t hai, quả nhiên Trát Hách là dũng sĩ nổi tiếng của Phiên quốc, sức chịu đựng quả là phi thường, vẫn cố gắng thở hổn hển, cam lòng chủ nhân xa xa .
Hắn đưa tay , há miệng nhưng cuối cùng cũng nên lời, chỉ Mạch Thượng đầy mong đợi.
Hắn hy vọng chủ nhân mà theo hầu nhiều năm thể cứu .
Cuối cùng Mạch Thượng cũng lên tiếng: “Trát Hách, sẽ ngươi chăm sóc của ngươi, ngươi yên tâm !”
Nói xong, vung tay: “Cung tên!”
Có đưa cho một cây cung lớn, lắp tên , nhắm Trát Hách: “Vút.” một tiếng b.ắ.n .
“Không... ...” Trát Hách dùng hết sức vung tay nhưng mũi tên xuyên thủng n.g.ự.c , tay cứng đờ giữa trung, đôi mắt mở to cam lòng, cho đến khi ngã ngửa cũng nhắm .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đốt !” Mạch Thượng lạnh lùng .
Có ném một nắm lửa họ, lâu , ngọn lửa bùng cháy dữ dội, khí nồng nặc mùi tanh hôi.