“Sao, nghĩ thông ? Đến Thanh thành theo ?” Khương Đại Sơn một tay bắt đầu vuốt ve khuôn mặt nõn nà của Chương Tử Yên, mặt áp sát , thở trong miệng phả thẳng mặt Chương Tử Yên.
Chương Tử Yên nín thở, cố gắng để hít thở, mặt miễn cưỡng nở một nụ , dùng sức đẩy một chút: “Quan gia xem, đồng ý thì nửa đêm nửa hôm gặp ngươi? Ta điên ?”
Nghe câu trả lời , Khương Đại Sơn đắc ý hẳn lên, quả nhiên mấy cái đầu dọa cho nàng sợ c.h.ế.t khiếp.
“Bảo nhi, yên tâm, theo , chỉ cần nàng lời, sinh cho thêm mấy nhi tử, tuyệt đối sẽ bạc đãi nàng.” Hắn tự tin .
“Ta thể mang theo đại nhi tử của ?” Chương Tử Yên cẩn thận hỏi.
“Hắn là Tô gia, nàng mang theo gì?” Khương Đại Sơn chút hiểu: “Nàng còn trẻ như , con thì chúng tự sinh ?”
“Không ! Không mang theo thì cũng .” Chương Tử Yên đối với chuyện thái độ kiên quyết, chút gì là thương lượng.
Không mang Tô Côn theo, nàng gặp nam nhân mà nàng luôn nhớ thương ? Làm để cha con họ nhận ?
“Được! Theo ý nàng, chỉ là nàng nghĩ cách tranh thủ cơ hội ngoài cùng .” Khương Đại Sơn xong liền đưa một khuôn mặt to lớn gần...
“Đồ cẩu nam nữ, mơ quá.” Tô Mặc luyện công xong từ trong gian , vặn thấy cảnh , dự định của hai .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng chút hiểu, Chương Tử Yên , tại nhất định mang theo nhi tử, hơn nữa chỉ mang theo đại nhi tử Tô Côn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-218.html.]
Đây là chuyện gì?
Tô Mặc suy nghĩ, ngáp một cái về gian ngủ tiếp.
Hôm trời sáng, lão Lý bắt đầu thúc giục lên đường, càng gần thành thì càng sốt ruột, chỉ nhanh chóng thành, nhốt những đại lao, mười mấy tên thị vệ bọn họ mới thể thở phào nhẹ nhõm.
“Lý ca, chuyện thương lượng với ngươi.” Khương Đại Sơn ẩn ý tiến gần.
“Chuyện gì?” Lão Lý vui hỏi.
Hôm qua chuyện Khương Đại Sơn g.i.ế.c tị nạn, còn báo cáo với cấp thế nào, bây giờ thấy Khương Đại Sơn là thấy phiền.
“Ngày mai đến Thanh thành, chuyện mua sắm thể giao cho , bởi vì Tô gia bán giúp mấy tấm da hổ, đến lúc đó chúng đều thể chia chút bạc.” Khương Đại Sơn nịnh nọt .
“Chia bạc thì thôi nhưng chuyện thể đồng ý với ngươi.” Lão Lý gật đầu.
“ mà Tô gia mang theo nhà bán cùng, e là tin tưởng lắm.” Trong mắt thoáng qua một tia bất an, những lời đều là bịa , đương nhiên chút chột .
“Vậy thì mang theo nữ quyến, ừm, Tô phu nhân , thì Nhị phu nhân .” Lão Lý gật đầu, coi như đồng ý.
“Hôm qua Tam di nương cầu xin lâu, mang theo đại nhi tử cùng, nhi tử của nàng dọa sợ, buổi tối cứ mãi, nàng tìm gọi hồn.” Khương Đại Sơn nhíu mày : “Nữ nhân đúng là phiền phức.”
“Ồ, là .” Lão Lý trầm ngâm một lát: “Ngươi cứ tùy ý, Tô gia bất kể ai theo, nhất định trông chừng cẩn thận, tuyệt đối để bọn họ chạy mất, nếu ngươi sẽ chịu trách nhiệm.”