Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:47:18
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nương, kệ , cứ dùng .” Tô Quân xong định ôm củi.

“Chậm , lẽ là bán củi gặp trời mưa nên để tạm ở đây?” Tô phu nhân lẩm bẩm: “Bân nhi, chúng lấy bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu, để một ít cho , đó ước lượng để cho họ ít bạc, coi như mua củi của họ .”

Tô Bân xong gật đầu: “Nương, cách .”

Mấy bắt đầu ôm củi, đó nấu cơm, Tô phu nhân đột nhiên nhớ điều gì: “Các con xe lấy nốt những bình nước còn , khi nào mưa mới tạnh, để đồ bên ngoài lòng yên.”

Tô Bân đáp lời ngoài, đến xe ngựa của nhà , mơ hồ thấy một bóng vụt qua bên xe, ngẩn trong chốc lát, hình như là của Yên Vũ lâu, nãy nàng đang gì?

Trong lòng Tô Bân nghi ngờ, vội vén rèm xe lên xem và kiểm tra đồ đạc trong xe, phát hiện đồ đạc thiếu thứ gì, lúc mới yên tâm.

“Ca, nương bảo chúng mang hết đồ , Lý thị vệ , nếu mưa tạnh, thể chúng sẽ đây qua đêm.” Lúc Tô Quân cũng đuổi theo .

Ban đầu chỉ nghĩ là nghỉ ngơi trong chốc lát nên khi xuống xe họ mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang theo ba bình nước và một ít đồ ăn, xe còn hai bình nước, phần lớn đồ dùng vẫn để xe.

Hai cuộn những thứ thể cuộn , ôm những thứ thể ôm, một mạch mang hết miếu đổ nát.

Xe ngựa thể , chỉ thể chuyển từng chút một đồ .

Ước chừng mưa sẽ tạnh trong nửa canh giờ, những chăn gối để lâu trong xe, dù ướt cũng sẽ ẩm.

Tôn Hằng quả là chu đáo, nghĩ đến cả đồ ăn, đồ dùng, chăn gối, đều chuẩn đầy đủ cho Tô gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-285.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Tô Bân và Tô Quân cùng với Tô Thành ba bốn mới chuyển hết đồ xe ngựa .

Lão Lý chia cho Tô gia và mười mấy của Yên Vũ lâu mỗi bên một cái nồi, còn thì chia cho mấy thư sinh.

Ngoài nồi của họ và Tô gia nhóm lửa, hai cái còn chỉ bốc khói.

Củi họ dùng cũng là củi mà thị vệ tìm , căn bản cháy .

Tô phu nhân bảo mấy thư sinh cũng ôm một bó củi khô, dù Lương Sinh cũng là , vì nhắc nhở bà mà thương.

“Các lấy củi khô ở ?” Người của Yên Vũ lâu thấy mấy thư sinh ôm củi khô, đều hỏi.

Lương Sinh thèm để ý đến họ nhưng Phàm Trần thấy họ ướt sũng cả nên nhịn : “Ngay bên , còn nhiều lắm.”

Hắn dứt lời, Lương Sinh liền trừng mắt .

“Thôi, đều là đáng thương, cho họ thì ?” Phàm Trần giải thích.

“Có những đáng thương, sớm muộn gì ngươi cũng chịu thiệt.” Lương Sinh lạnh lùng .

“Không cần sớm muộn, bây giờ là !” Tô Mặc tình cờ ngang qua thấy cuộc đối thoại của họ, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy đến chỗ để củi khô, đống củi khô dùng hết một nửa, ước chừng hôm nay Tô gia và mấy thư sinh ôm về là đủ dùng .

Nghĩ đến đây, Tô Mặc vung tay, thu hết củi khô còn gian.

“Lương Sinh , đừng nghĩ tệ bạc như , họ như cũng là vì cuộc sống bức bách, còn cách nào khác, đều là đáng thương, thể giúp thì giúp một tay.” Bên Phàm Trần vẫn ngừng khuyên Lương Sinh việc thiện tích đức.

Loading...