Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:48:14
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật ? Cảm ơn phu nhân.” Trương Liên vui mừng liên tục cảm ơn.

“Chỉ là đây là quần áo của di nương Tô gia, quần áo của chết, các ngươi chê chứ?” Tô phu nhân hỏi.

“Không chê, chỉ cần thể giữ ấm thì chê gì cả.” Chỉ cần để lạnh, dù đào quần áo từ trong nghĩa địa lên thì nàng cũng sẵn lòng, chỉ là một vùng đất vàng lấy một nấm mồ.

“Được, tỷ các ngươi cứ theo Tô gia, chỉ là xe ngựa còn chỗ, các ngươi theo .” Tô phu nhân gật đầu, bảo Trần Tú tìm quần áo của Chương Tử Yên đưa cho tỷ Trương Liên.

Những bộ quần áo đều do Tôn Hằng chuẩn , Chương Tử Yên chỉ mặc một bộ nên mấy bộ quần áo đều còn mới.

Trương Liên vội vàng mặc cho hai bộ, cũng mặc một bộ.

Nhìn thấy hai tỷ quần áo, quả nhiên những nữ tử khác của Yên Vũ lâu cũng lượt đến cầu xin: “Phu nhân, chúng cũng lạnh, thể thương xót chúng ?”

Tô phu nhân họ, lạnh lùng : “Tỷ nhà nấu cơm, các ngươi gì? Để các ngươi đến đây quyến rũ nhi tử ? Mau tránh xa chúng , đừng để những lời khó .”

Bà ghét cay ghét đắng đám nữ nhân mặt dày hơn cả tường thành , nếu trong đó của , bà sớm tát cho một cái đến nỗi đường về bắc.

Nhà nào nữ nhi như , quả thực là tai họa cho gia đình, mất mặt tổ tiên mười chín đời.

“Nói gì , thì , khó như !”

, gì mà vênh váo, chẳng cũng là tội nhân lưu đày như chúng ?”

Những nữ tử của Yên Vũ lâu ăn quả đắng, đều bắt đầu sức móc Tô phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-302.html.]

Tiểu Diệp lặng lẽ bên cạnh, nàng lên tiếng.

Nàng tự tin cách khiến Tô gia ngoan ngoãn đưa cho một bộ quần áo, hoặc nghĩ hơn một chút, khi sẽ cho lên xe ngựa của họ.

Bởi vì nàng thấy Tô phu nhân lén lút bỏ thứ gì đó trong vại nước nhà .

Nhìn dáng vẻ lén lút của Tô phu nhân, thứ bà giấu chắc chắn là thứ thể để lộ ngoài, thậm chí thể là đồ ăn trộm.

Chỉ tiếc là cách quá xa, nàng rõ Tô phu nhân giấu thứ gì nhưng nàng ghi nhớ kỹ cái vại nước đó.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, nàng nhất định sẽ vạch trần Tô phu nhân, nàng cảm thấy đây là một cơ hội ngàn vàng để lật ngược tình thế.

“Ái chà, túi tiền của ?” Đột nhiên một tên thị vệ kêu lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lý đầu : “Sao mất , ngươi tìm kỹ , đúng , bên trong gì?”

“Đây là tiền lương hai tháng của , định xong việc sẽ đưa hết cho nương tử, mất ?” Tên thị vệ vội vàng xuống ngựa, cúi đầu tìm kiếm.

“Mất từ lúc nào?” Lý thị vệ dừng ngựa hỏi.

“Tối qua khi ngủ còn sờ thấy, chỉ là miếu đổ, chạy vội quá, rơi lúc đó .” Tên thị vệ tìm một vòng thấy, vẻ mặt thất vọng.

Tiếng của tên thị vệ truyền đến tai Tô phu nhân, bà vén rèm lên: “Mất thứ gì, cần mấy Tô Bân tìm giúp ?”

Tiểu Diệp xong, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ lạnh, đúng là ăn cắp còn la làng, diễn thật giống.

Loading...