Ngay lập tức, cung điện trở nên hỗn loạn, Triệu Quyến điện Càn Hòa thể thấy trời, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng, nghĩ đến lúc phụ hoàng của chính là vì hoàng cung lục soát sạch sẽ hết đến khác, mới hỏa khí công tâm mà tức chết.
Còn ? Sẽ lặp vết xe đổ chứ?
Có cung nhân tìm quần áo cho và ái phi, hầu hạ hai mặc , tẩm cung của còn nữa, chỉ trong một đêm trở thành một bãi đất trống.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ tên trộm phép tiên, đến cả cung điện cũng thể trộm ?” Ái phi của cau mày hỏi.
Triệu Quyến trả lời thế nào, Tàng Châu các của phụ hoàng, còn tư khố của Vũ phi nương nương chẳng cũng trộm sạch trong một đêm ?
Mất tẩm cung cũng gì lạ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Không xong ! Không xong !” Một tiểu thái giám lăn lộn chạy đến kêu to báo cáo.
“Xảy chuyện gì? Gào cái gì?” Triệu Quyến kiên nhẫn quát.
“Kim Loan điện... Kim Loan điện trống ! Không còn gì nữa!” Tiểu thái giám liên tục , giọng chút run rẩy.
“Cái gì?” Triệu Quyến dậy, ngã phịch xuống giường gỗ: “Không còn gì nữa là ý gì?”
“Ngọc tọa còn, đồ đạc trong điện đều chuyển hết , trống , còn gì nữa!” Tiểu thái giám cuối cùng cũng xong, quỳ mặt đất, dám ngẩng đầu lên nữa.
“Ngọc tọa còn? Sao thể?” Triệu Quyến mắt đờ đẫn, đột nhiên “Phụt.” một tiếng, phun một ngụm m.á.u tươi từ trong miệng .
Thôn Mộc Tử.
Lão Lý dẫn xuyên qua thôn, thêm nửa canh giờ, cuối cùng thấy một thôn, chạy vất vả lâu như , đều mệt mỏi chịu nổi, lão Lý quyết định nghỉ tạm một đêm ở thôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-347.html.]
“Nghỉ ở đây thôi.” Lão Lý vẫy tay hiệu cho dừng , với .
“Thôn Tiền Lương.” Có lẩm bẩm tên bia đá ở đầu thôn.
“Đã muộn thế , chắc thôn dân đều nghỉ ngơi , chúng đừng phiền họ nữa, xem chỗ đất trống nào , chúng nghỉ tạm một đêm thôi.” Lão Lý dặn dò một thị vệ.
Thị vệ cưỡi ngựa thôn theo con đường đất nhỏ.
Lão Lý dẫn từ từ thôn.
Quả nhiên thôn yên tĩnh, hẳn là thôn dân vẫn dậy.
Đột nhiên một hài tử bảy tám tuổi chạy nhanh về phía một ngôi nhà: “Trịnh lang trung, cứu nương của , nương ngất .”
Nó đến ngôi nhà đó, bắt đầu đập cửa “Ầm ầm.”.
“Trịnh lang trung, cứu nương của ... Mau cứu nương của ! Ta cầu xin ông.”
Trong nhà tiếng động, một lát cửa mở, một nam nhân trung niên mặc đồ vải thô từ bên trong bước , ông bé hỏi: “Tiểu Tùng, ?Nương của ngươi phát bệnh ?”
“Vâng, tối qua nương kêu đau đầu, cho nương uống hết chỗ thuốc cuối cùng, cuối cùng cũng ngủ nhưng nương bắt đầu khó chịu, đau đớn lăn lộn giường.” Tiểu Tùng với Trịnh lang trung: “Ông kê thêm thuốc cho nương của , thuốc của nương hết .”
“Ta bệnh của nương ngươi nhưng hết thuốc , mấy ngày nay tìm khắp nơi, cũng mua thuốc, thực sự còn cách nào.”
Trịnh lang trung thở dài .
“Ông nghĩ cách , nếu nương thuốc của ông thì sống nổi, cầu xin ông.” Tiểu Tùng cầu xin.