Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:27:20
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không riêng , cả trấn, thậm chí cả thành Nhạn Sơn Quan cũng , vị thuốc mà nương của ngươi dùng chỉ thể nhập từ Phiên quốc nhưng hiểu , thương nhân Phiên quốc lâu cung cấp hàng nữa.”

Trịnh lang trung bất lực lắc đầu, tài nghệ mà nguyên liệu cũng như một phụ nhân đảm đang thì cũng thể nấu cơm nếu gạo, ông lòng nhưng sức.

“Vậy nương của ? Chỉ còn cách chờ c.h.ế.t thôi ?” Tiểu Tùng òa lên .

Lão Lý dẫn khéo đến đây, thấy cảnh .

“Xin hỏi vị lang trung , vị thuốc thiếu đó tên là gì?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.

“Là khương hoạt, xin hỏi phu nhân là?” Trịnh lang trung đoàn , Tô phu nhân trong xe hỏi.

“Ta họ Tô, bây giờ loại thuốc khan hiếm ?” Tô phu nhân hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không chỉ riêng loại , hơn mười loại thuốc vẫn luôn phụ thuộc thương nhân Phiên quốc nhập hàng, chỉ đột nhiên họ cắt nguồn hàng nên lập tức hơn mười loại thuốc đều hết hàng, bệnh của những bệnh nhân tuy thể chữa khỏi nhưng thuốc, chúng cũng cách nào.”

Trịnh lang trung xong thở dài, ông đưa tay vuốt ve Tiểu Tùng đang nước mắt lưng tròng: “Ta chỉ thể rảnh rỗi thì đến châm cứu cho nương của ngươi nhưng như chỉ thể tạm thời giảm đau đầu, thể trị tận gốc.”

“Cũng ! Châm cứu cũng !” Tiểu Tùng xong dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu đồng ý.

“Châm cứu dùng thuốc, Diêm Vương vẫn gọi! Vị lang trung , ông như chẳng là lừa tiểu hài tử ?” Giọng Tử Thần từ trong xe truyền .

Trịnh lang trung xong, sắc mặt lập tức đổi, ông là một lang trung mấy chục năm, thể đạo lý nhưng ông cách nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-348.html.]

Nếu thuốc, ông còn cần vất vả như ?

“Tiểu Tùng, thôi bỏ , thuốc, châm cứu thực sự cũng ý nghĩa gì lớn.” Ông lời Tử Thần chùn bước.

“Lang trung khám bệnh, lòng thật tàn nhẫn!” Trong xe truyền một giọng khác.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn một bên, sư phụ hết câu vè do bịa , hai suýt chút nữa thì bật thành tiếng.

Quả thật ngờ, sự chua ngoa của sư phụ lên một tầm cao mới.

“Cô nương trong xe, ngươi hiểu tình hình, đừng bừa , bệnh của nương Tiểu Tùng vẫn luôn là chữa, hơn nữa cũng chắc chắn thể chữa khỏi bệnh cho bà nhưng bây giờ mua khương hoạt ở , cũng lòng nhưng bất lực, cách nào.”

Trịnh lang trung bất lực giải thích với trong xe.

“Khương hoạt?” Tô Mặc liếc Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “ , ngự dược phòng nhiều.”

Tô phu nhân xong cũng hiểu chuyện gật đầu: “Nhi nữ, chuyện thực sự trách vị lang trung , thuốc thì ai cũng cách nào.”

Lúc , thị vệ dò đường tới, với lão Lý: “Lý ca, phía sân phơi lúa một đất trống lớn, tối nay chúng thể nghỉ ở đó.”

Lão Lý xong gật đầu, vẫy tay với những phía : “Đi đến sân phơi lúa!”

Nhìn lão Lý dẫn , Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lượt nhảy gian, hai lấy hai bộ quần áo vải thô từ trong gian , đó mỗi đeo một cái giỏ đựng thuốc.

Loading...