Các loại cửa hàng đều tập trung ở phố chính của thị trấn.
Một trong đó tấm biển hiệu cao nhất, lớn nhất, đề rằng Tiệm thuốc Trình Ký.
Hôm nay tiệm thuốc Trình Ký cuối cùng cũng mở cửa, theo lệ thường, một tên tiểu nhị lười biếng mở cửa, kiên nhẫn chuẩn đuổi những chen chúc ở cửa ngoài.
kỳ lạ , cửa một bóng .
Hắn kinh ngạc mở to mắt, ?
Những cần cây khương hoạt và các loại dược liệu khan hiếm khác ?
Chẳng lẽ định ở đây dây dưa với chưởng quầy thêm nữa ?
Ngày thường bọn họ đều đúng giờ chặn ở cửa, chỉ nghĩ cam lòng mà cầu xin chưởng quầy hạ giá, bán cho bọn họ một ít hàng.
Trong phạm vi trăm dặm, chỉ tiệm của bọn họ cây khương hoạt và những loại dược liệu đó, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là ở đây.
Giá cả rẻ, đắt hơn giá gốc mười mấy nhưng mà hàng ít!
“Sa Sâm, trông chừng cửa, đừng để bọn họ xông phiền chưởng quầy nữa!” Nhị chưởng quầy Trình Văn dặn dò tiểu nhị Sa Sâm.
Sa Sâm ngơ ngác : “Sư phụ, hôm nay bên ngoài một ai cả.”
“Không ai? Sao thể?” Trình Văn nghi ngờ khỏi tiệm, quanh một lượt, quả nhiên một thương nhân dược liệu nào.
Thật kỳ lạ.
“Ngươi dò la tin tức xem, xem rốt cuộc là chuyện gì?” Trình Văn lệnh cho Sa Sâm.
Sa Sâm lời ngoài, lâu , thở hồng hộc chạy đến: “Sư phụ, phố của chúng một một tiệm thuốc mới mở, bọn họ chỉ bán cây khương hoạt và mấy loại dược liệu khan hiếm đó, bán thứ gì khác, những thương nhân dược liệu đó đều tranh mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-356.html.]
“Cái gì?” Trình Văn kinh hãi: “Sao thể? Bọn họ là ai? Lấy hàng ở ?”
“Đệ tử , sư phụ, mặt mũi bọn họ lạ, giống bản địa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu nhị xong liền tiệm việc.
Trình Văn cũng vội vàng tìm đại chưởng quầy, cũng chính là ca ca ruột của , Trình Thụy.
Trình Thụy xong, im lặng hồi lâu.
Ở Ly quốc , dám chắc, ngoài thể lấy hàng, còn ai khác.
Con đường lấy hàng chỉ , chính xác hơn là chỉ ông chủ thực sự mới , những thương nhân dược liệu khác căn bản thể .
mà tiệm thuốc đột nhiên xuất hiện là ?
Ở cái trấn Tiêu Hà nhỏ bé còn dám tranh giành với , chẳng lẽ là chán sống ?
Khóe miệng nở một nụ tàn nhẫn, vuốt vuốt bộ ria mép: “Đi xem thử, rốt cuộc là nào? Nếu là hàng giả, trực tiếp báo quan, thể để bọn họ trộn , hại những dân đáng thương trong trấn ?”
“Vâng!” Trình Văn lời ngoài.
Hắn dẫn theo hai tên tiểu nhị thẳng đến tiệm thuốc mà tiểu nhị .
Đây là một tiệm thuốc bọn họ ép đến mức đóng cửa, bọn họ đang chuẩn mua với giá rẻ, chỉ là chưởng quầy của tiệm đó cứng đầu, thế nào cũng đồng ý.
những xung quanh đều Trình Ký mua , cho nên cũng ai dám đến tiếp quản, dù thì thế lực của Trình Ký ở trong trấn cũng lớn.
Đều đồn rằng bọn họ ở kinh thành nhưng cụ thể là ai thì ai .
Trình Văn và mấy đến tiệm thuốc mới mở.