Tử Thần xong lập tức đổi sắc mặt, nàng chút tức giận dậy trong xe : “Uổng công, uổng công, tất cả đều uổng công!”
Tô Bân vội vàng hỏi: “Sư phụ, chuyện gì ? Chẳng lẽ vết thương của tái phát ?”
“Đương nhiên, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, chỉ cần dùng thêm vài ngày thuốc nữa là sẽ khỏi hẳn, chỉ là nếu thiếu mấy ngày thì coi như công cốc.”
Tử Thần tức giận ném chiếc bánh đen trong tay xuống, cũng ăn cơm nữa, tự lên xe, kéo rèm xuống thật mạnh.
Tô phu nhân Tử Thần đang tức giận, trong lòng cũng khó chịu, Tô gia đối xử với chân thành như , từ mà biệt.
Thật sự khiến chút lạnh lòng.
“Hắn là của Vương phủ Bắc Cương, sợ chúng gây phiền phức cho nên mới ?” Trần Tú ở bên cạnh đoán già đoán non.
“Ta tin là như , nếu thật sự như thì chúng đúng là mù mắt .” Tô phu nhân xong lắc đầu, bà tin một trăm phần trăm rằng sẽ nhầm .
Chỉ là tại Tào Tây lén lút bỏ , bà thật sự hiểu nổi.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đều thấy lời của sư phụ và Tô phu nhân, hai cũng khó hiểu, Tào Tây đang ở trong xe , mất tích thấy ?
“Hiếm khi thấy sư phụ tức giận như , Mặc Mặc, chúng tìm .” Trần Thiếu Khanh với Tô Mặc.
Tô Mặc gật đầu, nơi hoang vu , còn thể chạy chứ?
Trừ khi cố ý trốn tránh.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ngược con đường , bọn họ xem thử kẻ phàm tục mang trong chất độc thể chạy ?
Mọi đối xử với như , chăm sóc như , như rốt cuộc là vì cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-372.html.]
“Tào Tây!”
“Tào Tây!”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh gọi tìm, lâu cũng phát hiện bóng nào.
Đột nhiên từ xa hai bóng giống như quả bóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, hai quả bóng càng lúc càng lớn, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lúc mới rõ thì là hai hài tử.
Bọn họ vẻ quen mắt.
“Sư , đây là hài tử cầm đầu và của ?” Tô Mặc cau mày hỏi.
“Là Kim Tử và Tiểu Tứ, bọn chúng đuổi theo gì?” Trong giọng của Trần Thiếu Khanh tràn đầy sự cảnh giác.
Hai hài tử thấy bọn họ, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Vừa chạy vẫy tay nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Sao còn xong? Các ngươi gì?”
“Tiên nữ tỷ tỷ, và ca ca cố ý đến tìm tỷ.” Tiểu Tứ mở to đôi mắt tròn xoe, vui mừng .
Không ngờ bọn chúng thực sự tìm .
“Có chuyện mau , rắm mau thả!” Tô Mặc khó chịu đáp trả.
“Ta đánh rắm... Chỉ tìm tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hãy đưa và ca ca theo, chúng ở nhà nữa.” Tiểu Tứ thấy giọng điệu Tô Mặc , chút sợ hãi .
“Các ngươi về nhà theo chúng gì?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.
“Cha chúng nợ nhiều tiền cờ bạc, chính ông bỏ trốn, trong nhà chỉ còn chúng , chắc chắn sẽ đến uy h.i.ế.p chúng , vì chúng quyết định cũng ở nhà nữa, đến tìm các ngươi đưa chúng .” Kim Tử thẳng lưng, rõ ràng.