Tô Mặc sư tình cảm sâu đậm, mặt nàng đỏ bừng: “Sư , trời còn sớm, về ngủ đây.”
“Đừng ! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh đột nhiên ôm chặt Tô Mặc, đó vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng : “Muội đến đây, nhớ ? Mặc Mặc, thật lòng, nhớ ?”
“Tất nhiên... tất nhiên...” Tô Mặc lắp bắp trả lời.
“Ta nhớ và sư phụ...” Nàng tiếp.
Trên khuôn mặt vui mừng của Trần Thiếu Khanh thoáng hiện một tia thất vọng nhưng nhanh ôm Tô Mặc trong lòng chặt hơn: “Dù thế nào, nhớ , ngày nào cũng nhớ, nhớ đến phát điên!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm .
“Sư , thích ?” Tô Mặc Trần Thiếu Khanh ôm, nàng đột nhiên câu hỏi kìm nén trong lòng lâu.
“Muội xem? Tiểu Mặc Mặc, sắp phát điên ? Khi còn, sắp phát điên .” Đây là đầu tiên Tô Mặc Trần Thiếu Khanh những lời .
Nàng vùng khỏi vòng tay của Trần Thiếu Khanh nhưng cảm nhận sự giãy giụa của nàng, Trần Thiếu Khanh càng ôm chặt hơn: “Mặc Mặc, đồng ý lấy ? Có đồng ý ?”
“Sư , xem? Chẳng lẽ Tô Mặc cũng thích ?” Giọng Tô Mặc nhỏ nhẹ, nhẹ đến mức chỉ nàng thấy.
dù , Trần Thiếu Khanh vẫn rõ, dám tin tưởng: “Mặc Mặc, thật ? Muội nữa, to hơn.”
“Sư , đồng ý! Ta đồng ý! Khụ khụ! Sư , ôm chặt quá, thở nổi.” Tô Mặc vội vàng vùng khỏi vòng tay , thở hổn hển.
Trần Thiếu Khanh vui mừng như điên, bế thốc Tô Mặc lên, ôm nàng xoay vòng vòng.
Biết Tô Mặc thấy đầu óc choáng váng, mới thấy tiếng nàng: “Muội , Mặc Mặc, còn nghĩ đến tên con chúng nữa, nhi tử thì gọi là Trần Ái Mạc, nữ nhi thì gọi là Trần Khanh Mạc...”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-384.html.]
“Khụ khụ... sư , thế thì... quá... quá nhanh !” Tô Mặc nhíu mày, chút khó xử .
Sư nóng vội thế, mới tỏ tình xong, bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái .
Không , nàng mau chóng rời , nếu ở lâu hơn nữa, sư còn nghĩ đến cả tên tôn tử.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc như chạy trốn mà thoát khỏi gian của sư .
Vừa ngoài, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.
Nàng tìm kiếm, phát hiện mùi khói phát từ ngọn lửa cháy ngùn ngụt sườn dốc.
“Sư ! Chiếc xe ngựa cháy .” Tô Mặc kêu lên, Trần Thiếu Khanh lập tức nhảy .
Hai đến sườn dốc, ngọn lửa lớn đang cháy bên , Trần Thiếu Khanh nhíu mày: “Đây là mùi dầu hỏa, chắc chắn là cố tình đốt.”
“Đốt xe, chẳng lẽ là sợ trong xe c.h.ế.t ?” Tô Mặc kêu lên.
“ , lẽ chiếc xe lật xuống cũng ngẫu nhiên, mà là trong xe c.h.ế.t nên động tay động chân, theo một đường, thấy xe lật nên đốt luôn cho chắc ăn.”
Trần Thiếu Khanh nắm tay Tô Mặc, khẽ đoán.
Tô Mặc gật đầu: “Sư , thì mà bọn họ hại là vị lão gia trong gian của ? Nếu g.i.ế.c ông , chúng thể để khác ông còn sống, nếu chẳng rước thêm phiền phức ?”
“ ! Không thể để lộ ngoài!” Trần Thiếu Khanh gật đầu, ôm Tô Mặc lòng.