nơi rộng lớn như , tìm ở ?
Nếu như vương gia Tư Không Kiệt ám sát thì ?
Nếu như mất hết lý trí và hủy thi diệt tích thì càng cách nào tìm ?
Lý Nham sự bất an và lo lắng của , vươn tay vỗ vai : “Đừng vội, đợi thêm tin tức, nếu ngươi sẽ mất bình tĩnh và phản tác dụng, nếu để Tư Không Kiệt phát hiện ngươi, một nữa rơi tay bọn chúng, ngươi sẽ chẳng gì.”
“Ừm.” Tào Tây đồng ý với lời của Lý Nham, chắp tay: “Đại nhân lòng, Tào Tây , chỉ là bây giờ .”
Nói xong, đợi Lý Nham gì, mở cửa và bước ngoài.
Nhìn theo bóng lưng , Lý Nham vẫy tay gọi hiệu bảo vệ trong bóng tối, ông lo Tư Không Kiệt sẽ tay với Tào Tây.
Tào Tây khỏi nha môn, cúi đầu bước nhanh khỏi thành, tìm Trần Thiếu Khanh, để kể chuyện cho thế tử.
Đi một đoạn khá xa, đột nhiên phát hiện tìm thế tử điện hạ ở .
Hắn dừng bước, gốc cây ngẩn , nghĩ đến cảnh hiện tại của vương gia, đầu đau như cắt, vỗ mạnh cây, bật nức nở!
“Sao ? Có chuyện gì? Sao trút giận lên cây?” Đằng truyền đến một giọng .
“Thế tử?” Tào Tây đầu , kinh ngạc kêu lên.
“Suỵt! Đừng gọi lung tung, thế tử gì chứ, tên là Trần Thiếu Khanh.” Trần Thiếu Khanh quen với cách gọi của Tào Tây, sửa .
“Được! Vương gia mất tích, thế tử... , Trần... Trần công tử, vương... mất tích .” Tào Tây vội vàng đến mức lắp bắp.
“Mất tích ?” Trần Thiếu Khanh tỏ vẻ suy tư: “Ừm, nhắc đến ngươi, dẫn ngươi gặp.”
“Ai ?” Tào Tây hoang mang, nơi gặp ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-392.html.]
Là ai?
“Ngươi nhắm mắt , thấy gì cũng đừng kinh ngạc, cũng đừng với bất kỳ ai, nhớ ?” Trần Thiếu Khanh nắm tay .
“Được! Không !” Tào Tây gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt .
Trần Thiếu Khanh kéo , trái ai, nhanh chóng tiến gian.
Lúc , mấy ăn mặc như sát thủ chạy nhanh về phía nhưng khi đến gốc cây, họ phát hiện ai, họ cầm d.a.o tay ngơ ngác .
“Không đúng! Vừa nãy Tào Tây còn ở đây, mặt thấy ?” Một .
“ ? Quái lạ thật!”
Họ trợn mắt , tại một bình thường thể mất tích dấu vết.
Lúc , ở hậu viện nha môn, Tô gia đưa đến mấy căn nhà lớn rộng rãi sáng sủa.
Nữ quyến hai phòng, nam quyến hai phòng.
Tô phu nhân và Trần Tú ở một phòng, Tử Thần và Vu Đinh Lan ở một phòng.
Huynh Tô Bân một phòng, Tô Thành và Tô Côn một phòng.
“Xin , ở một , quen ở chung với khác.” Tử Thần chặn Vu Đinh Lan ở ngoài cửa, lạnh lùng .
Vu Đinh Lan mặt đầy ngượng ngùng: “ sắp xếp như , thể chen chúc ở cùng phu nhân bọn họ chứ?”
“Ngươi thể ở trong ngục.” Lời của Tử Thần khiến Vu Đinh Lan nghẹn họng.
Tô Bân vặn lời , thấy Vu Đinh Lan từ chối ở ngoài cửa, đau lòng vô cùng.
Hắn gõ cửa “bịch bịch” gọi: “Mở cửa, nếu đạp cửa xông .”