“Ầm” một thứ gì đó rơi xuống mặt bọn họ, cả hai giật .
Hai kỹ thì là nữ nhân đánh, nam nhân đá tới.
Nữ nhân tóc tai bù xù, đau đớn ôm bụng, hình gầy yếu co rúm mặt đất co giật.
Kim Tử kéo Tiểu Tứ tránh sang một bên nhưng nữ nhân nắm lấy quần : “Cứu ... Cứu !”
Giọng nàng yếu ớt vô lực, như thể sắp tắt thở .
“ Tỷ tỷ, tỷ ?” Tiểu Tứ buông tay ca ca, xuống hỏi.
“Ta sắp c.h.ế.t ... Sắp c.h.ế.t ...” Nữ nhân nhét tay một thứ gì đó, mắt nhắm nghiền ngất .
“Tiểu Tứ, chạy nhanh!” Kim Tử thấy nam nhân hung dữ về phía nữ nhân, tay còn cầm một cây gậy, sợ hãi vội kéo Tiểu Tứ chạy sang một bên.
Ra ngoài, càng ít chuyện càng , càng chuyện càng .
Huống hồ bọn họ còn là những hài tử tự lo cho xong.
“Ca ca, nữ nhân c.h.ế.t ?” Tiểu Tứ chạy hỏi.
“Không liên quan đến chúng , cũng quản .” Kim Tử xa lắm , mới chậm , lạnh mặt với .
“Tiểu Tứ, ăn bánh rán ?” Kim Tử thấy những chiếc bánh rán đang sôi sùng sục, liền đổi sang vẻ mặt tươi hỏi.
“Vâng, ăn.” Tiểu Tứ gật đầu.
Bốn đồng tiền mua hai chiếc bánh rán, hai mỗi một chiếc.
Kim Tử cắn một miếng, lập tức dính đầy miệng dầu, đột nhiên phát hiện Tiểu Tứ một tay cầm bánh, còn tay nắm chặt thành nắm đấm, gì cũng chịu mở .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiểu Tứ, tay của cầm thứ gì ?”
Kim Tử chằm chằm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-461.html.]
Tiểu Tứ còn nhỏ giấu chuyện, nếu chuyện gì chắc chắn sẽ mắt láo liên, biểu cảm mặt cũng tự nhiên.
Quả nhiên tất cả đều trúng, ánh mắt nhấp nháy: “Cũng... Không gì...”
“Đưa cho !” Kim Tử đưa tay với : “Đưa cho .”
“Vâng, là thứ mà nữ nhân lén đưa cho .” Tiểu Tứ thực sự chịu nổi ánh mắt của ca ca, ngoan ngoãn đưa thứ trong tay .
Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng vàng khảm đá quý, chiếc hộp chỉ bằng ngón tay cái, đó khảm đá quý màu đỏ và xanh lam, ở giữa còn một viên ngọc lam lớn hơn.
Món đồ trông lạ, Kim Tử khẳng định đây là thứ của họ.
Hắn lật chiếc hộp , phát hiện mặt còn một vòng chữ, những chữ cũng kỳ lạ, giống với những gì thường thấy.
“Đây là thứ mà nữ nhân đưa cho ?”
Kim Tử cầm chiếc hộp nhỏ hỏi.
“À, nàng để chúng cứu nàng, đó nhét tay .”
Tiểu Tứ thành thật trả lời, đó cắn một miếng bánh rán lớn.
Nói xong, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, giấu chuyện với ca ca thực sự quá mệt mỏi.
Hơn nữa khẳng định, chuyện gì thể giấu mắt ca ca.
Đi một vòng, Kim Tử cũng tìm thứ tìm, ngược còn mua cho một đống đồ chơi và đồ ăn vặt.
Hai đầy ắp tay mà về.
Đến tiệm thuốc thì trời gần tối.
Có công thấy bọn họ, vội vàng chạy đón lấy đồ tay bọn họ: “Tiểu tổ tông, cuối cùng các cũng về , chưởng quầy lẩm bẩm đến nỗi tai chúng sắp mọc kén , nếu về thì sẽ đóng cửa tiệm tìm các .”
Bạch chưởng quầy bọn họ về, cũng nghênh đón: “Đói ? Mau ăn cơm , chín tới, ăn cơm nóng, nghỉ ngơi sớm.”