“Vương gia, thể cả, nếu Ly quốc sẽ quần long vô thủ, đại loạn mất!” Tôn Hằng khổ sở cầu xin.
“Cút ngay! Một tên tướng quân như ngươi tư cách gì quản chuyện của bổn vương, , đuổi cho bổn vương!” Phía mấy tên thị vệ cưỡi ngựa cầm trường thương định xông tới đuổi Tôn Hằng.
Tô Mặc xoay định xông lên giúp đỡ.
Trần Thiếu Khanh kéo nàng : “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, sẽ gì Tôn tướng quân , tin thì cứ xem...”
Hắn đưa tay chỉ về phía cửa thành.
Quả nhiên một đám đông đen kịt đang từ từ tiến về phía .
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thanh đám đen kịt, mặt mày lập tức đen : “Tốt lắm, Tôn Hằng, ngươi tụ tập gây chuyện, ngươi sống nữa ?”
“Xin nhị điện hạ hồi triều chủ trì đại sự, đừng rời khỏi kinh thành.” Tôn Hằng xong liền quỳ xuống đất, dùng chặn xe ngựa .
“Tôn Hằng, ngươi gì? Muốn bổn vương c.h.ế.t ? Chủ trì đại sự, ngươi xem đại ca mới hoàng đế mấy ngày c.h.ế.t rõ ràng, c.h.ế.t còn xong, đến cả hoàng cung cũng còn, chẳng lẽ ngươi hại giống như ? Bổn vương cho ngươi ! Đừng hòng! Ngươi chết, bổn vương ! Cút ngay, đừng cản đường bổn vương.”
Triệu Thanh từ xe bước xuống, cúi thì thầm với Tôn Hằng nhiều lời, giọng nhỏ, chỉ hai họ thấy nhưng Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rõ mồn một.
“Xin Tề vương điện hạ đăng cơ chủ trì đại sự.” Tô Mặc trong bóng tối bóp giọng hô một câu.
“Xin Tề vương điện hạ đăng cơ chủ trì đại sự.”
“Xin Tề vương điện hạ đăng cơ chủ trì đại sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-491.html.]
Những dân Ly thành từ phía tràn đến thấy, lập tức phụ họa theo.
“Tề vương điện hạ, thấy ? Đây là ý dân, thiên ý thể trái, ý dân càng thể trái!” Tôn Hằng nữa dập đầu .
“Cút ngay! Cái ngôi hoàng đế mất đầu ai thì , Tôn Hằng ngươi đừng cản !” Triệu Thanh nữa đe dọa.
“ ngọc tỷ ở ngươi, thì giao ngọc tỷ đây!” Lại một giọng bén nhọn hô lên từ trong đám .
“Giao ngọc tỷ !” Một giọng nam nhân phụ họa.
“! Giao ngọc tỷ !” Đây là tiếng của những dân phía .
“Tôn Hằng, ngờ ngươi thèm ngôi vị , còn ở đây giả vờ diễn kịch với bổn vương, đúng là nhầm ngươi .”
Triệu Thanh xong liền ném một thứ gì đó từ trong xe xuống, rơi ngay chân Tôn Hằng: “Bổn vương thành cho ngươi nhưng ngươi nhớ, nếu Ly thành rơi tay quân Phiên, ngươi chính là vua mất nước, ngươi chính là tội đồ của Đại Ly quốc! Ngươi c.h.ế.t , tổ tông bổn vương cũng tha cho ngươi!”
Nói xong, vung tay hiệu cho đánh xe vòng qua Tôn Hằng.
“Tôn tướng quân, của ngài đây! Nhận lấy!” Tô Mặc chạy tới nhặt ngọc tỷ mặt đất đưa cho Tôn Hằng.
Trần Thiếu Khanh ở phía hô: “Tề vương bỏ trốn, giao ngọc tỷ cho Tôn tướng quân, Tôn tướng quân chính là đầu Ly quốc chúng , chính là hoàng đế bệ hạ của Ly quốc!”
Những dân phía đều thấy đúng là Tề vương ném ngọc tỷ cho Tôn tướng quân, hơn nữa ném xong liền bỏ chạy, đầu cũng ngoảnh .
Dù đây cũng chỉ là đồ giả, ngọc tỷ thật sự sớm biến mất cùng với hoàng cung.