Vào phòng, thắp nến, đó ẩn sang một bên, lặng lẽ chờ đợi.
Rào rào, quả nhiên động tĩnh, nhẹ và cẩn thận, nếu thính lực phi thường thì căn bản sẽ thấy.
Lắng kỹ, là tiếng thứ gì đó chọc thủng giấy cửa sổ.
Nhìn thấy ống trúc phun khói trắng trong phòng, Trần Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, dùng độc ?
Thật là múa rìu qua mắt thợ, xem là ai?
Hắn lấy một viên thuốc giải độc ngậm trong miệng, đó lấy từ gian một thứ giống như hương, lấy bật lửa châm lửa, lắc lắc, để ngọn lửa cháy lên, nhẹ nhàng thổi tắt.
Hắn lặng lẽ đưa hương độc đến ống trúc, đó nhẹ nhàng thổi một .
Nhìn thấy làn khói mỏng manh bay ống trúc, hài lòng gật đầu.
Chỉ cần thế là đủ .
Hắn thầm đếm trong lòng, một, hai, ba!
Ngã!
“Ầm”
Quả nhiên tiếng động lớn truyền đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh vội vàng mở cửa ngoài, một mặc đồ đen trợn trắng mắt ngửa mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Thế tử điện hạ, chứ?” Có thị vệ ở bên ngoài sân hô lên, bọn họ cũng thấy tiếng động.
Trần Thiếu Khanh vung tay đưa mặt đất gian, đó : “Không , hình như một con mèo nhảy xuống đụng chậu hoa.”
Nghe , thị vệ đáp lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-511.html.]
Trần Thiếu Khanh phòng, đóng cửa phòng , nhảy gian của .
Người vẫn hôn mê bất tỉnh, Trần Thiếu Khanh lấy từ trong n.g.ự.c một viên thuốc nhét miệng .
Không lâu , từ từ mở mắt , thấy Trần Thiếu Khanh thì khỏi giật , bắt đầu mò mẫm thứ gì đó mặt đất.
Trần Thiếu Khanh lấy một con d.a.o đưa cho : “Là tìm thứ ?”
Người chút do dự nhận lấy, định kề cổ Trần Thiếu Khanh nhưng tay lời, mất nửa ngày trời vẫn nâng lên , căn bản với tới.
Trần Thiếu Khanh đưa cổ gần: “Ngươi như ?”
Người lập tức lấy tinh thần, cầm d.a.o định dùng sức.
“Tốt nhất ngươi đừng gì cả, nếu c.h.ế.t nhanh hơn thì cứ việc.” Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng .
“Ngươi gì với ?” Người mắt đỏ ngầu trừng mắt Trần Thiếu Khanh .
“Ngươi gì với thì như thế với ngươi, là cung Thiên Bình, chú trọng nhất là công bằng!”
Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt .
“Cung Thiên Bình gì đó, ngươi nhất thả , nếu đừng hối hận?” Người bắt đầu uy h.i.ế.p Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh vẻ suy tư xoa xoa trán: “Ban đầu còn định hỏi rõ ràng tha cho ngươi một mạng chó, bây giờ hối hận , quyết định vẫn để ngươi c.h.ế.t .”
“Ngươi!” Người mặc đồ đen tức đến nỗi suýt phun máu, tên lời, còn theo lẽ thường mà bài.
“Ngươi là ai ?” Người mặc đồ đen nhịn hỏi.
“Ngươi là ai thì liên quan gì đến ? Ta chỉ ngươi đến đây gì? Muốn ám sát ? Bắt cóc ?” Trần Thiếu Khanh hỏi, mặt vẫn là vẻ ấm áp hiền hòa.
“Trần Thiếu Khanh, ngươi sống bao lâu nữa, chỉ là một trong những sát thủ, sớm muộn gì ngươi cũng g.i.ế.c chết!” Người mặc đồ đen đưa mặt gần uy h.i.ế.p Trần Thiếu Khanh.
“Ồ? Tại ? Các ngươi g.i.ế.c ích gì?”