Không! Là gãi đi gãi lại.
Tay nàng ta đã gãi mỏi nhừ nhưng cơn ngứa vẫn không dừng lại.
Nàng ta ngứa đến nổi da gà nổi lên từng đợt, nàng ta cảm thấy mình sắp biến thành con khỉ rồi, tay trái mỏi, đổi sang tay phải, sau đó dứt khoát dùng cả hai tay, hai tay cùng ra trận.
“Chương Tử Yên, mặt ngươi làm sao vậy?” Tô phu nhân quay đầu lại phát hiện cử chỉ kỳ lạ của nàng ta, quát lớn.
“Phu nhân, ta đột nhiên thấy ngứa ngáy, ngứa không chịu nổi.” Chương Tử Yên mặt đầy vẻ khổ sở nói.
“Ngươi đừng gãi nữa, gãi nữa sẽ hỏng mất.” Trần Tú đi tới giữ tay nàng ta, khuyên nhủ.
“Không... không được, chịu không nổi, chịu không nổi...” Chương Tử Yên vội vàng rút tay về, lại bắt đầu gãi điên cuồng.
Tô phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta, người này ngoài việc gây rối thì chỉ biết nói lời xúi giục, việc chính đáng thì không làm được, không biết lão gia nhìn trúng nàng ta ở điểm nào?
Trông chẳng ra thể thống gì cả.
“Nương, không tìm thấy.” Tô Bân và Tô Quân thất vọng đi tới, chỉ là bọn họ đều mang vẻ mặt rất bí ẩn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nương, không biết sao mà con d.a.o găm của con lại xuất hiện trong tay con.” Tô Bân hạ giọng lấy con d.a.o găm ra cho Tô phu nhân xem.
“Con cũng vậy, mũi tên nỏ của con cũng đột nhiên xuất hiện, nương xem này.” Tô Quân cũng lấy mũi tên nỏ trong lòng ra cho Tô phu nhân xem.
“Những thứ này đều vừa mới xuất hiện sao?” Tô phu nhân trợn tròn mắt hỏi.
“Đại nương, cái ná của con đột nhiên xuất hiện.” Tô Thành đi tới giơ cái ná lên nói.
“Tay con có thêm một miếng bánh đào.” Tô Côn cầm miếng bánh đào đưa cho Tô phu nhân, Tô phu nhân xoa đầu hắn, không nhận lấy.
“Con có thêm một cái đùi gà.” Tô Lâm cũng nhón chân giơ cái đùi gà lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-52.html.]
“Còn cả đôi khuyên tai mạ vàng của ta.” Nhị di nương cũng nhỏ giọng phụ họa.
“Còn cả cái này của ta...” Tô phu nhân cũng mở chiếc khăn tay bọc hạt dưa ra, cho mọi người xem.
“Nương, chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ Mặc Mặc đã thành tiên, muội ấy đang giúp chúng ta.” Tô Bân chớp chớp mắt, lẩm bẩm đầy nghi hoặc.
Tô phu nhân rất bình tĩnh, bà phất tay nói: “Chuyện này đến đây là thôi, các ngươi tuyệt đối không được nhắc lại chuyện này nữa, ngoài người Tô gia chúng ta ra, các ngươi không được nói với bất kỳ ai, nhớ chưa?”
“Đã nhớ, phu nhân.” Là giọng của Nhị di nương.
“Đã nhớ, nương.” Tô Bân và Tô Quân đồng thanh nói.
“Đã nhớ, đại nương, chúng con đảm bảo không nói.” Là hai huynh đệ Tô Thành và Tô Côn.
Không xa truyền đến tiếng khóc nức nở, là thư sinh mà Trần Thiếu Khanh đã cứu, đang ngồi xổm trên mặt đất khóc thầm.
Hắn khóc rất thương tâm, không ngờ Trần huynh tốt như vậy lại mất rồi, còn không có cả một nấm mồ.
Tam di nương hoàn toàn không để ý đến những gì người Tô gia đang nói, nàng ta chỉ lo gãi mặt gãi người mình, không ngừng gãi.
Nàng ta ước gì có thể lột cả da mình ra mới thấy thoải mái.
Lúc này, lão Lý đi tới: “Tô phu nhân, Giả thị vệ thúc giục rồi, thế nào rồi? Đã tìm thấy mộ của tiểu thư chưa?”
“Chưa...” Tô Bân vừa định trả lời thì Tô phu nhân phất tay: “Được rồi! Chúng ta đi thôi.”
“Nương, cứ đi như vậy sao?” Tô Bân có chút không cam lòng.
“Đúng vậy, còn chưa tìm thấy sao?” Tô Quân cũng nói theo.
“Đi! Đi nhanh!” Tô phu nhân gói kỹ chiếc khăn tay rồi nhét vào trong ngực, sau đó ngẩng đầu, mặt đầy vẻ nghiêm nghị đi ra khỏi bãi tha ma.