Tô Lâm đột nhiên kêu lên: “Đại ca, huynh xem kia là cái gì?”
Hắn nhìn ra xa, giữa ao nước có một vật đen đen trôi tới.
Quá xa, không nhìn rõ.
Vật đen đen kia từ từ trôi về phía bọn họ, không lâu sau đã đến gần bọn họ.
Tô Bân lên bờ tìm một cành cây dài vớt nó lên.
“Ca ca, đây là cái gì?” Tô Lâm tò mò nhìn thứ đồ này.
“Hình như là một cái mũ.” Tô Bân cuối cùng cũng nhìn rõ, chỉ là cái mũ này trông có vẻ quen mắt.
“Đại ca, hình như cái này giống với cái mũ mà thị vệ Lão Lý đội.” Tô Quân nhắc nhở hắn.
Tiếng của hắn rất lớn, làm kinh động đến mấy tên thị vệ đang phơi quần áo trên bờ.
“Lão Lý! Mau xem, tên nhóc kia cầm cái gì trên tay?” Có người nói.
Lão Lý nhanh chóng chạy tới, lấy cái mũ từ cành cây trên tay Tô Bân xuống.
Hắn quan sát kỹ, không sai, là của Giả Đinh, trên đỉnh mũ có một lỗ nhỏ, đây là lần bọn họ cùng nhau ăn thịt nướng, than hồng b.ắ.n vào.
Lúc đó hắn đã tận mắt nhìn thấy Giả Đinh còn tháo mũ xuống, chỉ vào lỗ thủng mắng chửi chưởng quầy quán thịt nướng rất lâu.
Cuối cùng chưởng quầy miễn đơn cho bọn họ, hắn ta mới thôi.
Ăn xong thịt nướng, Giả Đinh còn đắc ý khoe khoang rất lâu.
Nói rằng hắn ta ra ngoài ăn cơm chưa bao giờ phải móc hầu bao, còn bảo bọn họ học hỏi.
“Đây là của Giả thị vệ.” Lão Lý cầm cái mũ nói với mọi người.
“Vậy là lão đại của chúng ta thực sự rơi xuống nước rồi sao?” Có người hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-59.html.]
Lão Lý mặt nặng nề gật đầu, mũ đã rơi xuống nước, người đó còn có thể chạy đi đâu?
Các thị vệ nghe xong bàn tán xôn xao, không có mấy người thực sự đau lòng.
Giả Đinh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh, ích kỷ lại không biết lý lẽ.
Cho nên trong đám đồng liêu, nhân duyên của hắn ta không tốt lắm.
Chỉ là nửa đường mất thủ lĩnh, bọn họ chỉ cảm thấy có chút mất phương hướng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lão Lý, hắn là người lớn tuổi nhất, cũng là người có thâm niên nhất.
“Mọi người đừng hoảng, đợi đến thành Trường Sơn, ta sẽ viết thư báo lên trên, sau đó chúng ta chờ sắp xếp, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời như vậy, trước tiên phải thuận lợi đến Trường Sơn là quan trọng nhất.”
Lão Lý rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.
“Vậy chúng ta nghe theo Lý ca.”
“Đúng vậy, sau này Lý ca ra quyết định là được.”
“Việc thủ lĩnh thị vệ này không phải do chúng ta quyết định, mà phải do cấp trên quyết định.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi tất cả thị vệ đều ủng hộ Lão Lý làm thủ lĩnh tạm thời của họ thì có người khác lại lên tiếng.
Mọi người nhìn lại, là Lão Lưu, người có tuổi tác không kém Lão Lý.
Tuổi tác của hai người gần bằng nhau, thậm chí Lão Lưu còn lớn hơn Lão Lý vài tháng.
Nhưng thâm niên thì kém xa, thế nhưng Lão Lưu lại luôn lấy tuổi tác ra phủ đầu.
Thủ lĩnh của bọn họ vừa mất, mọi người liền đề cử Lão Lý nhưng lại hoàn toàn bỏ qua hắn ta, điều này khiến lòng tự trọng của hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Lão Lý mặt không biểu cảm, không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn là người từng trải, sao có thể không nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của Lão Lưu.
“Chuyện này đến thành Trường Sơn rồi hãy nói, bây giờ mọi người có chuyện gì thì cứ bàn bạc.” Lão Lý nói chuyện không chê vào đâu được, khiến Lão Lưu lập tức không nói nên lời.
“Ồ! Giả thị vệ kia lại bị c.h.ế.t đuối rồi sao?”