“Ha ha ha!” Sau lưng họ truyền đến một trận cười chế giễu.
Lúc này, Tô gia đi đến trước mặt mấy người họ.
Tô phu nhân và Trần Tú ngẩng cao đầu như không nhìn thấy bọn họ, bước nhanh đi qua.
Tô Bân dẫn theo Tô Côn và Tô Lâm đi theo sau.
“Ôi chao! Các ca ca tốt bụng, có muốn nghỉ ngơi một chút không, ngồi cạnh tiểu muội, tiểu muội sẽ lau mồ hôi cho các ca ca.” Thanh Quất trêu chọc.
“Này, vị ca ca này cũng không tệ, tuy mắt hơi nhỏ nhưng vẫn rất tuấn tú.”
“Ừ! Vài người nhỏ hơn kia cũng không tệ.”
Vài kỹ nữ thanh lâu vô tư chỉ trỏ vào huynh đệ Tô Bân.
Tô Bân trừng mắt nhìn bọn họ, dẫn theo hai đệ đệ đi thẳng qua, không nói một lời.
“Các ngươi nhớ cho, hắn là đồ ăn của ta, không ai được phép cướp với ta.” Thanh Quất chỉ vào Tô Bân nói với mấy tỷ muội bên cạnh.
“Được! Chúng ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.”
Mấy người trêu chọc.
“Đứng lên, đứng lên, qua khỏi sườn núi này rồi nghỉ ngơi.” Lão Lý đi tới quát mấy người họ.
Thanh Quất đưa tay về phía lão Lý: “Thị vệ đại ca, ta thật sự không đứng dậy nổi, ngươi giúp ta với.”
Lão Lý vừa định kéo nàng ta, đột nhiên nàng ta đứng dậy, như không đứng vững mà ngã vào lòng lão Lý.
“Ha ha... Tối nay Lý thị vệ phải động phòng với Thanh Quất rồi! Chúc mừng chúc mừng!” Những kỹ nữ còn lại vỗ tay reo hò.
Những thị vệ còn lại cũng cười lớn như xem kịch vui.
Chỉ có lão Lưu mặt lạnh hừ một tiếng, tự đi qua bên cạnh hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-62.html.]
Lão Lý đỏ mặt, đẩy Thanh Quất ra, quay người nói với Trần Yên Vũ: “Quản tốt người của ngươi, bảo bọn họ tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, nếu không thì roi của ta không có mắt.”
Ông ta nghiêm giọng quát.
Lũ nữ nhân này, người nào cũng không dễ chọc.
Đối với bọn họ chỉ có vừa mềm vừa cứng, vừa ân vừa uy, nếu không được thì phải dùng roi.
Không thể để bọn họ được voi đòi tiên, hại mình lại rước thêm phiền phức.
Không đáng!
Trần Yên Vũ đi tới, nhíu mày quát: “Các ngươi có nghe không? Đây không phải là Sương Vũ Các, các ngươi tốt nhất là biết điều một chút, ở đây có bán sức cũng không có ai cho các ngươi tiền đâu.”
“Tỷ! Tỷ cũng biết đây không phải là Sương Vũ Các, tỷ không quản được bọn muội.” Thanh Quất nói xong, phủi đất trên người, cùng mấy tỷ muội khác đi mất.
Trần Yên Vũ tức giận: “Đám nữ nhân vong ơn bạc nghĩa, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng.”
Đang nói chuyện, Tử Thần chậm rãi đi tới, phía sau cách xa là Chương Tử Yên.
“Phi! Nữ nhân đê tiện, lão nương ra nông nỗi này đều là do ngươi hại, sao ngươi còn chưa c.h.ế.t đi.” Trần Yên Vũ nói những lời độc ác, chỉ vào mũi Tử Thần mắng chửi.
Lũ người vừa rồi ở Sương Vũ Các luôn vây quanh ả ta như ruồi, gọi tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn.
Bây giờ ả ta vừa sa sút liền không ai thèm để ý đến ả ta nữa.
Đều là do nữ nhân trước mắt này hại.
Nhìn thấy Tử Thần, Trần Yên Vũ tức giận không kìm được, muốn xông lên xé nát nàng ấy.
Tử Thần như không nghe thấy, tự đi theo đội ngũ đi về phía trước.
Nhìn thân hình yểu điệu và trẻ trung của nàng ấy, Trần Yên Vũ tức giận, xông lên xé quần áo nàng ấy, giơ nắm đ.ấ.m đánh vào đầu nàng ấy.
Tử Thần né tránh, giãy giụa, kêu to: “Cứu mạng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chương Tử Yên vừa vặn đi đến đây, suýt nữa bị hai người xé nhau đụng ngã xuống đất, nàng ta tức giận nhặt một cành cây trên đất, đánh loạn xạ vào hai người, vừa vặn Trần Yên Vũ quay lưng về phía nàng ta, tất cả những nhát gậy đều rơi vào người ả ta.