Đột nhiên, hắn nhìn thấy bóng dáng chật vật chạy trốn của tên sơn tặc, hắn đưa mắt ra hiệu với Tô Mặc: “Con chó dẫn đường đã chạy rồi, Mặc Mặc chúng ta cũng phải hành động thôi.”
Tô Mặc gật đầu, hai người ra khỏi không gian, tìm thấy con ngựa đang ẩn núp sau sườn đồi, phi thân lên ngựa, đuổi theo về phía nơi tên sơn tặc biến mất.
Sơn Báo và mấy tên huynh đệ còn lại cuối cùng cũng chạy về Thanh Phong trại, sau khi vào trại, lập tức có tên tiểu lâu la chạy đến dắt ngựa cho hắn ta, thấy Tử Thần trên lưng ngựa, nịnh nọt nói: “Đại đương gia hôm nay lại mang về cho chúng ta một tẩu tử sao?”
“Ít nói nhảm đi, mau nhốt ả vào cho lão tử.” Sơn Báo rõ ràng đang không vui.
Tên tiểu lâu la sợ đến mặt mày đen lại, lập tức ngậm miệng, sau đó buộc ngựa xong, cởi Tử Thần trên lưng ngựa xuống, cõng vào một gian nhà nhỏ bên cạnh.
“Đại ca, hôm nay thế nào? Có thuận lợi không?” Trong đại sảnh đi ra một thanh niên chống gậy.
“Hừ! Đừng nhắc nữa, hôm nay xui xẻo quá, đám huynh đệ kia vào rừng, vốn lúc đầu còn nghĩ xử lý người Tô gia là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ lại toàn quân bị tiêu diệt, c.h.ế.t thì chết, bị thương thì bị thương, còn để đám chó thị vệ kia bắt được, may mà ta phản ứng nhanh, dẫn người chạy trốn, nếu không thì chắc cũng thảm rồi.”
Hắn ta nói xong, một chân giẫm lên ghế, một tay cầm lấy ấm trà trên bàn, ngửa đầu tu một hơi nước trà lạnh.
Hắn ta uống gần hết cả ấm nước, mới đặt ấm xuống, đưa tay to sờ miệng, lộ ra vẻ mặt uất ức.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại ca, không nên như vậy chứ, đám gà yếu đó không phải lên là bắt được ngay sao? Sao lại thế này? Còn khiến chúng ta tổn thất binh tướng?” Nhị đương gia Lưu Hổ đầy vẻ khó hiểu hỏi.
“Mẹ nó ai mà biết được? Lão tử bây giờ vẫn còn choáng váng đây.” Sơn Báo nói xong, liền sai bảo tên tiểu lâu la: “Đổ nước cho lão tử, lão tử muốn tắm rửa, tối nay muốn ăn thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-75.html.]
Lưu Hổ biết cái ăn thịt trong miệng hắn ta, chính là ăn da thịt nữ nhân.
Sắc mặt hắn ta phức tạp: “Không ngờ, như vậy mà đại ca còn có thể mang về một tiểu nương tử?”
Nghe hắn ta nói như vậy, Sơn Báo nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Vốn chuyện này phải là của ngươi, nếu không phải ngươi vô dụng, đi đánh một con thú rừng còn bị thương ở chân thì có cần ta phải vất vả như vậy không?”
Nói xong, hắn ta liền vào phòng trong thay quần áo.
“Đại ca dạy phải, là tiểu đệ vô dụng.” Lưu Hổ lập tức tươi cười bắt đầu tự kiểm điểm.
Nhưng thấy Sơn Báo đã biến mất, hắn ta lại đổi một bộ mặt khác, sắc mặt âm trầm như có thể nhỏ nước.
Hắn ta đã chịu đủ rồi, làm việc dưới trướng tên ngu ngốc này nhiều năm như vậy, bất kể hắn ta có bỏ ra bao nhiêu công sức, đến cuối cùng cũng chỉ có người ta ăn thịt, còn hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng uống canh mà thôi.
Hắn ta là từ một sơn trại khác đầu quân đến, sơn trại của bọn họ bị quan phủ tập kích, mấy người bọn họ biết tin trước nên chạy thoát.
Hắn ta không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo huynh đệ đầu quân cho Sơn Báo, hắn ta làm nhị đương gia.
Lúc này, đám huynh đệ dưới trướng hắn ta thấy lão đại của mình bị ức hiếp, liền khuyên hắn ta tự lập sơn trại, tách khỏi Sơn Báo.
Hắn ta biết hiện tại mình vẫn chưa được, một là chưa có nơi thích hợp để an trí, hai là hắn ta đang chờ thời cơ, lấy được chìa khóa kho vàng của Sơn Báo, hắn ta không thể đến tay trắng ra đi, hắn ta phải khiến Sơn Báo phải trả giá.