“Ồ? Vẫn là cái miệng nhỏ này của ngươi biết lấy lòng sư phụ, không giống như thằng nhóc thối này, chỉ biết chọc ta tức giận.” Tử Thần quả nhiên rất thích điều này, nàng vỗ vỗ tay nhỏ của Tô Mặc: “Ngoan.” Nói xong lại tặng cho Trần Thiếu Khanh một cái liếc mắt.
Trần Thiếu Khanh bất lực xoa xoa trán, quả nhiên là sư phụ, vẫn thiên vị như vậy.
“Tiếp tục tìm cho ta, nhanh lên!” Lưu Hổ sắp phát điên rồi, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ bọn họ đã rời khỏi trại từ lâu rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng bây giờ đồ đạc không cánh mà bay, lát nữa đại đương gia ra phát hiện ra mọi chuyện, còn không xé xác bọn họ ra sao.
Nhưng bây giờ đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, phỏng chừng tên ngốc đó cũng đã phát hiện ra rồi.
Dứt khoát một bất tố hai không nghỉ, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta trước, rồi từ từ tìm kiếm, như vậy dù không tìm thấy, bọn họ cũng không cần phải chạy khắp nơi nữa.
Nghĩ đến đây, hắn ta vung tay: “Không cần tìm nữa, đi g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn đó đi.”
“Ôi chao! Đại ca, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi, sớm nên g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.” Huynh đệ hắn ta nghe xong lập tức phấn chấn, không nói hai lời, cầm đao xông về phía phòng riêng ở tiền viện.
“Sư phụ! Không xong! Bọn chúng đến rồi!” Trần Thiếu Khanh đứng bên cửa sổ khẽ nhắc nhở.
Tử Thần cười nhạt: “Đồ nhi ngoan, xem sư phụ xử lý bọn chúng thế nào.”
Tô Mặc cảm thấy sư phụ nói vậy có vẻ hơi yếu thế, nàng không khỏi nhìn Tử Thần thêm vài lần nhưng nàng không thấy gì khác thường trên khuôn mặt như hoa như ngọc của sư phụ, nàng thở phào nhẹ nhõm, sư phụ lợi hại như vậy, chắc chắn là nàng nghĩ nhiều rồi.
Trong nháy mắt, cửa bị đá tung, mấy tên sơn tặc hung hăng cầm đao xông vào.
Chúng né người, nhường đường cho Lưu Hổ ở phía sau.
“Sơn Báo! Ngươi cút ra đây cho lão tử!” Lưu Hổ gào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-81.html.]
Không ai để ý đến hắn ta, Sơn Báo nằm trên giường không nhúc nhích, dường như đã ngủ say, Lưu Hổ đi lên c.h.é.m thẳng vào đầu hắn ta.
“Phụt.” đầu bị c.h.é.m nát, óc b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
“Đại ca! Ngươi g.i.ế.c hắn rồi, sau này sơn trại này là của chúng ta!” Huynh đệ hắn ta thấy đại ca uy phong như vậy, đều vui mừng reo lên.
“Không phải còn có một nữ nhân sao? Người đâu?” Lưu Hổ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, không thể để lại người sống, nếu không chuyện hắn ta g.i.ế.c Sơn Báo sẽ truyền ra ngoài, hắn ta sẽ khó sống trong giới sơn tặc, sẽ bị người ta khinh bỉ.
Sơn tặc bọn họ cũng có đạo đức!
Hắn ta không thể tùy tiện làm hỏng danh tiếng!
Đột nhiên, ánh mắt hắn ta dừng lại ở chiếc tủ áo lớn bằng gỗ táo trên giường.
Hắn ta ra hiệu cho các huynh đệ của mình, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Hắn ta nhẹ nhàng nhảy lên giường, rồi từ từ tiến về phía cánh tủ.
“Rầm!” Đột nhiên cửa phòng bên cạnh bị đá tung, mười mấy tên thị vệ xuất hiện ở cửa phòng, chúng cầm đao xông vào.
Như gió cuốn điện xẹt, chúng c.h.é.m những tên sơn tặc chưa kịp phản ứng như c.h.é.m dưa.
Một tên thị vệ cao lớn xông về phía Lưu Hổ, hai người lập tức giao chiến.
Người này chính là thị vệ lão Lý.
Vừa dọn dẹp xong đám sơn tặc ngã xuống, bọn họ ra khỏi lùm cây nhỏ, nghe nói Tử Thần bị thủ lĩnh sơn tặc bắt cóc, lão Lý lập tức sốt ruột.
Tử Thần này là trọng phạm, nếu cứ mất tích không rõ ràng như vậy, nghĩ đến những ngày sau này của hắn sẽ không còn cách nào để sống.