Tô Bân và Tô Quân đến chỗ thị vệ lấy nồi niêu xoong chảo và lương thực, Trần Tú dìu Tô phu nhân xuống một gốc cây.
Khuôn mặt của Chương Tử Yên hồi phục gần như bình thường, Tô phu nhân cũng còn bài xích nàng nữa, mặc nhiên để nàng dẫn theo hai nhi tử của .
Không lâu , Tô Bân mặt mày buồn bã trở về, nồi niêu xoong chảo, chỉ mấy chiếc bánh khoai lang đen thui.
“Mẫu , Lý thị vệ , để tối nay tạm thời chịu đựng, mỗi chỉ nửa chiếc bánh, còn nữa, còn nước để tiết kiệm uống, đến thành Trường Phong là .”
Tô Bân đưa bánh cho nương xem, quả nhiên tám Tô gia chỉ chia bốn chiếc bánh đen.
“Tại ?” Trần Tú khó hiểu: “Không gạo thì thôi, bánh còn mỗi nửa chiếc, đủ cho mấy nam hài đang tuổi ăn tuổi lớn như các con?”
Tô phu nhân trầm ngâm một lát : “Ta cũng nghĩ như , thêm nhiều sơn tặc như , lương thực vẫn như , chắc chắn là đủ ăn.”
Tô Thành chớp chớp mắt, đột nhiên một cách bí ẩn: “Biết hôm nay tam tỷ mang đồ ăn ngon đến cho chúng .”
Tô phu nhân trừng mắt : “Nói năng bừa bãi, đừng bậy.”
Trần Tú cũng tức giận đánh gáy một cái: “Câm miệng!”
Tô Thành vội vàng cúi đầu, mặt đỏ bừng dám gì nữa.
Tô Mặc ẩn thấy rõ ràng chuyện, lúc đều ăn no, nếu nàng lấy thức ăn thì quá đỗi bắt mắt, hơn nữa đêm nay bình thường, phía gần trăm tên sơn tặc hung dữ, mắt chúng như mắt sói, mũi còn thính hơn mũi chó, nếu Tô gia ăn khác với , bọn chúng chắc chắn sẽ cho rằng Tô gia giấu đồ riêng, chắc chắn sẽ động lòng tham.
Ban ngày chúng dám nhưng nếu nửa đêm ngủ say, chừng những tên sẽ gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-88.html.]
Không , tối nay nàng thể lấy bất cứ thứ gì , thể để bọn sơn tặc bất kỳ ý đồ nào với Tô gia.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc đầu Tử Thần đang cầm chiếc bánh đen tay, nàng nhíu mày, mặt buồn rười rượi, gần như sắp chạm đến mu bàn chân.
Tô Mặc sư phụ vui.
Nàng lặng lẽ đến bên Tử Thần thì thầm bên tai nàng: “Sư phụ, đừng vội, Mặc Nhi nhất định sẽ để sư phụ ăn đồ ngon.”
“Ngươi còn chờ gì nữa, thứ đồ nát ăn thế nào?” Tử Thần ném chiếc bánh đen trong tay xuống đất, tức giận .
Giọng nàng lớn, khiến đều về phía nàng .
Tử Thần cảm nhận ánh mắt của , nhận thất thố, nàng ngượng ngùng xua tay, hiệu cho Tô Mặc nhanh chóng rời .
Tô Mặc gật đầu, nàng nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, đó đến một ngọn đồi nhỏ xa, nàng gọi Trần Thiếu Khanh , kể cho chuyện .
Trần Thiếu Khanh : “Ta , sư phụ ăn thịt thì vui, nếu một bữa ăn thịt thì chẳng khác nào mạng của sư phụ, Mặc Mặc, cách gì ?”
Tô Mặc đảo mắt, bảo Trần Thiếu Khanh cúi xuống thì thầm tai hai câu.
“Ồ, ý kiến tệ.” Trần Thiếu Khanh khen ngợi.
“Vậy thì phiền sư chạy một chuyến đến thành Trường Phong.” Tô Mặc xa .
“Không vấn đề gì, chỉ là mượn Tằng Việt của dùng một chút.” Trần Thiếu Khanh cũng khó hiểu mà nhếch miệng.
Sư nhỏ tuổi thông minh, cũng ngốc.