Thật là tàn nhẫn!
“Sư nương, ngài đừng buồn nữa, ngài yên tâm, Mặc Mặc nhất định sẽ không c.h.ế.t vô ích, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, sư nương có tin Hằng nhi không?” Tôn Hằng an ủi Tô phu nhân, khẽ nói bên tai bà.
Tô phu nhân không kìm được nữa, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống nhưng bà nhanh chóng lau sạch, trên mặt lại hiện ra vẻ kiên cường, gật đầu: “Ta tin.”
Nghe bà nói vậy, Tôn Hằng cười, lúc này đã có hai món xào được bưng lên, Tôn Hằng bảo Sở Khách lấy một cái giỏ đựng thức ăn lớn từ trên xe xuống, mở nắp ra thì ra bên trong là một giỏ đầy ắp bánh táo tàu và bánh bao trắng.
“Oa!” Mắt mọi người đều sáng lên, Tôn Hằng chia bánh bao trong giỏ cho mọi người, sau đó lại phát bát đũa cho mọi người.
Hắn tự tay gắp thức ăn bỏ vào bát của Tô phu nhân: “Sư nương, người ăn nhiều một chút, nhìn người gầy quá.”
Tô phu nhân gật đầu, ăn thức ăn trong bát, rồi nhận lấy bánh táo tàu mà Tô Bân đưa cho: “Bấy nhiêu năm rồi, đại ca vẫn nhớ nương thích ăn bánh táo tàu nhất.”
“Sư phụ và sư nương thích gì và không thích gì, ta đều nhớ mãi.” Tôn Hằng nhẹ giọng nói.
Tô gia ăn uống rất vui vẻ, Tô phu nhân vô tình nhìn thấy Tử Thần ngồi bên cạnh, liền vẫy tay với nàng ấy, ra hiệu cho nàng ấy lại đây.
Tử Thần không chút khách sáo, đi tới một cách thản nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống, Tô phu nhân đưa cho nàng ấy một đôi đũa và một cái bát, nàng ấy nhận lấy, sau đó cầm một cái bánh bao lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tôn Hằng có chút khó hiểu hỏi: “Nàng là?”
Tô phu nhân thì thầm bên tai hắn về chuyện của Tử Thần, Tôn Hằng tỏ vẻ không tin, một nữ tử yếu đuối như vậy mà lại cắt của quý của công tử nhà ngự sử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-95.html.]
Nàng ấy không sợ c.h.ế.t sao?
Ngự sử Vương Thành và sư phụ vốn không ưa nhau, lần này Tô gia gặp nạn, ông ta cũng góp công không nhỏ, cắt của quý của nhi tử nhà ông ta, không tệ!
Cắt rất tốt! Rất tuyệt!
Tôn Hằng lập tức nhìn Tử Thần bằng ánh mắt khác, hắn xé một cái đùi gà bỏ vào bát của Tử Thần, nhẹ giọng nói: “Tử cô nương, chịu khổ rồi, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”
Tử Thần gật đầu, sau đó lại đưa tay chỉ vào một cái đùi gà khác, Tôn Hằng ngẩn người một lúc, rồi khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy luôn cái đùi gà kia bỏ vào bát của Tử Thần.
“Ừm, cái đó! Còn cái đó nữa!” Tử Thần chỉ vào thịt kho tàu và chim bồ câu quay nói.
Tô Bân cau mày, có chút khinh thường nhìn nàng ấy, rất không hiểu tại sao nương lại để nàng ấy đến đây ăn.
Tô Thành, Tô Côn và Tô Lâm cũng ghét bỏ nhìn chằm chằm nữ nhân này, nàng ấy lấy hết đùi gà mà bọn họ muốn ăn, sao lại đáng ghét như vậy?
Nếu không phải Tô phu nhân ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng thì mấy đứa nhi tử này chắc đã nói vài câu với nàng ấy rồi.
Nhưng Tôn Hằng lại rất vui vẻ gắp hết thịt kho tàu và chim bồ câu quay cho Tử Thần.
Nữ nhân này có vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại có phong cách hành xử giống nam nhân, rất khác với những cô nương giang hồ lẳng lơ kia, Tôn Hằng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt phức tạp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tử Thần dường như không cảm thấy gì, vẫn tự mình ăn.
Đột nhiên nàng ấy chỉ vào thức ăn trong bát nói: “Này! Thịt này hơi ngọt quá, còn chim bồ câu quay này hơi dai, nên nhỏ lửa hơn một chút.”