Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:14:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Bân lập tức nổi giận: “Ngươi đúng là không biết khách sáo, ăn không uống không còn kén cá chọn canh, không ngon thì ngươi có thể không ăn.”

Sau đó quay đầu nói với Tôn Hằng: “Đại ca, đừng để ý đến nàng ta, những món ăn này đều rất ngon.”

Nhưng Tôn Hằng lại rất hòa nhã cười nói với đầu bếp: “Thịt kho tàu cho ít đường lại, còn chim bồ câu quay thì nhỏ lửa hơn, làm thêm một phần.”

Đầu bếp vội vàng đồng ý, bắt đầu bận rộn trở lại.

Tôn Hằng lại ra lệnh cho Sở Hành: “Đi, mang chút rượu và thức ăn đến cho mấy vị huynh đệ thị vệ kia.”

Sở Hành đáp lời rồi vội đi.

“Cũng tạm được.” Ăn món ăn mới làm xong, Tử Thần hài lòng gật đầu, khen ngợi một cách miễn cưỡng.

Tô Bân tức đến trắng bệch cả mặt, sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy?

Tô Mặc nhìn từ xa, khóe miệng cong lên, dù sư phụ có đổi thân xác thì bản tính vẫn không thay đổi.

Nhìn thấy nương và sư phụ đã ăn, trong lòng nàng cũng yên tâm.

Lúc này bụng nàng cũng hơi đói, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện có một bóng người vụt qua ở không xa, trong nháy mắt đã biến mất.

Nàng biết sư huynh đã trở về.

Tô Mặc đuổi theo bóng đen đến sau một gốc cây lớn, quả nhiên Trần Thiếu Khanh đang đợi nàng.

“Ta đói quá.” Trần Thiếu Khanh vẻ mặt mệt mỏi nói.

“Chúng ta đi ăn đại tiệc.” Tô Mặc cười kéo tay Trần Thiếu Khanh, hai người nhảy vào không gian.

Hai người họ đi thẳng đến nhà bếp.

Vào trong nhà, Tô Mặc không khỏi trợn tròn mắt, sạch sẽ gọn gàng, sắp xếp ngăn nắp.

Đây còn là không gian bừa bộn đó sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-96.html.]

“Thế nào?”

“Sư huynh, huynh dọn dẹp sao?”

“Nếu không thì sao?” Trần Thiếu Khanh nói xong ngồi xuống trước chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, cầm đũa bắt đầu ăn.

Ăn hai miếng còn tự rót cho mình một chén rượu nhỏ, những thứ này đều đến từ ngự thiện phòng trong hoàng cung, đồ ăn thức uống đương nhiên không tệ.

Hai người ăn rất vui vẻ, không biết thời gian trôi qua.

Đột nhiên một trận ồn ào bên ngoài làm hai người giật mình.

Tô Mặc phản ứng nhanh chóng nhảy ra khỏi không gian, nàng thấy Tôn Hằng không biết từ lúc nào đã đi mất.

Lão Lý dẫn theo đám thị vệ đi lại trong đám người không biết đang tìm kiếm cái gì?

“Rốt cuộc các ngươi trông coi thế nào, sao hắn có thể thoát khỏi dây thừng rồi biến mất?” Lão Lý chỉ vào sợi dây thừng bị vứt trên mặt đất hỏi.

Tô Mặc lập tức hiểu ra, bọn họ nhất định đang tìm kiếm Giáp Nhất.

E rằng không tìm được nữa rồi, hắn ta đã thành nước rồi.

Nàng tìm kiếm bóng dáng sư phụ trong đám người.

Cuối cùng tìm thấy Tử Thần đã ngủ say sưa dưới một gốc cây.

Tô Mặc giật giật khóe miệng, không trách được sư phụ g.i.ế.c người như giẫm c.h.ế.t một con kiến, nàng ấy căn bản không coi chuyện này ra gì.

Đừng nói g.i.ế.c một tên sơn tặc đại gian đại ác, cho dù xử lý lão hoàng đế, thì đối với sư phụ cũng là chuyện không đáng nhắc đến.

Bỗng nhiên mất đi một người, lão Lý tự nhiên không chịu bỏ qua, hắn lần theo dấu vết, cuối cùng tra đến chỗ lão Lưu, lão Lưu đã lấy tiền của Giáp Nhất, cởi trói cho hắn ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngươi dám tự ý thả sơn tặc, không muốn sống nữa sao?” Lão Lý quát lớn.

“Không thể trách ta, hắn nói muốn đi tiểu, bảo ta cởi trói cho hắn.” Lão Lưu vẻ mặt không phục.

“Hắn đi tiểu, đưa tiền cho ngươi làm gì? Biết rõ chuyện này không ổn, ngươi còn dám nhận, tiền của sơn tặc cũng dám nhận, được rồi, không tìm thấy hắn, chính là ngươi thả đi, đến lúc đó ta sẽ nói thật, đừng trách ta không nể tình đồng liêu.” Lão Lý lời lẽ sắc bén, không có chỗ thương lượng.

Loading...