“Phịch.” Lão Lưu quỳ xuống trước mặt lão Lý: “Lão Lý, cầu xin ngươi, cứu ta, ta lấy tiền, không nghĩ hắn sẽ trốn, chỉ nghĩ hắn muốn ta cởi trói cho hắn thôi, ngươi phải biết rằng nếu là những tên sơn tặc khác dù thế nào cũng sẽ không cởi trói.”
“Vậy thì ngươi chính là cố ý phạm tội, tội thêm một bậc.” Lão Lý hừ lạnh một tiếng, quát lớn với hắn ta: “Thay vì ở đây nói nhảm, còn không mau đi tìm hắn.”
Nói xong, vung tay, dẫn người đi tìm khắp nơi.
Lão Lưu đứng dậy định đuổi theo, Trần Yên Vũ lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn ta nói: “Thị vệ đại ca, ta nói cho huynh một tin, ta biết người đó đã đến tìm Tử Thần cô nương, sau đó hắn đi đâu thì ta không biết.”
Lão Lưu như bắt được cọng rơm cứu mạng, đi thẳng đến trước mặt Tử Thần đang ngủ, vung roi quát lớn: “Dậy, khai thật đi, tên sơn tặc đó đi đâu rồi?”
Tô Mặc thở dài, Trần Yên Vũ này xem ra trên con đường tìm c.h.ế.t càng đi càng xa, hơn nữa mỗi lần đều kéo theo người khác c.h.ế.t cùng.
Trần Thiếu Khanh đi ra hỏi: “Mặc Mặc, xảy ra chuyện gì? Sư phụ không sao chứ?”
Tô Mặc kể lại những gì vừa nhìn thấy, sau đó chỉ vào lão Lưu đang nhe nanh múa vuốt với Tử Thần: “Lại thêm một kẻ tìm chết.”
Trần Thiếu Khanh suy nghĩ một chút: “Nếu như đám nữ nhân kia cắn c.h.ế.t sư phụ là người cuối cùng nhìn thấy tên sơn tặc đó, vậy thì sư phụ sẽ không thể thanh minh được.”
“Sư phụ có thể sợ bọn họ sao? Huynh quên sư phụ có rất nhiều thuốc bột, đủ loại...”
Trần Thiếu Khanh nghe xong gật đầu, đúng vậy, sư phụ của hắn từ trước đến nay đã từng chịu thiệt bao giờ?
Hắn không để người khác chịu thiệt đã là đặc biệt khai ân rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-97.html.]
Nhưng dù nói vậy, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vẫn quyết định đi xem thử.
Trần Thiếu Khanh lại nhảy vào không gian của Tô Mặc, còn Tô Mặc thì nhanh chóng ẩn đi thân hình, sau đó đi về phía Tử Thần.
“Thị vệ đại ca, chúng ta đều nhìn thấy tên sơn tặc đó đến tìm ả, đúng không các tỷ muội?” Lúc này Trần Yên Vũ ở bên cạnh tên thị vệ này châm dầu vào lửa, còn không ngừng xúi giục những kỹ nữ khác bên cạnh.
“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”
“Đúng thế, bọn họ còn xé xé kéo kéo nhau.”
Mấy nữ nhân nói như thật.
Lão Lưu nghe xong lập tức phấn chấn, cầm roi quát lớn với Tử Thần: “Mau nói, hắn đi đâu rồi? Không muốn bị đánh thì tốt nhất là khai thật ra.”
Tử Thần đứng dậy phủi bụi trên người, thở dài nói khẽ: “Xem ra có một số người không thể quá thoải mái rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Yên Vũ tai thính, lập tức tái mặt: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi chúng ta toàn thân ngứa ngáy là do ngươi...”
Tử Thần từ từ đi đến bên cạnh ả ta, dùng giọng nhẹ chỉ có một mình ả ta nghe được: “Không sai, lần trước là trên người, ta thấy lần này hẳn là đến lượt cái miệng của ngươi rồi.”
Nói xong, không để ý mà ở vị trí gần miệng Trần Yên Vũ, nhún vai búng một cái, động tác này rất tự nhiên, người ngoài nhìn vào chỉ thấy là phủi bụi nhưng Tô Mặc nhìn thấy thì không khỏi hít một hơi lạnh.
Trùng huyết tê, nếu vào miệng người sẽ chui thẳng vào lưỡi, sau đó ký sinh ở đó, khiến lưỡi người ta nhanh chóng thối rữa, sau đó sẽ lan sang toàn bộ khoang miệng, toàn bộ khuôn mặt trông giống như quỷ, dáng vẻ đó thật sự rất đáng sợ.
Ngay cả Tô Mặc khi nghĩ đến dáng vẻ của người bị loại trùng này xâm nhập, lưng nàng cũng lạnh toát.