mà chẳng    vì chính   gây  hiệu ứng bươm bướm  , Trường Minh tông   mấy  bọn họ cũng  cái tiểu bí cảnh  rèn luyện.
Đôi mắt Diệp Kiều sáng hẳn lên: “Chúng  gọi thêm mấy vị sư  khác cùng  .”
Vân Thước  sư  thì nàng cũng  , đều là  tử  truyền, ai hơn ai chứ?
Cứ thế, việc  vui vẻ quyết định.
Sáng sớm hôm , bốn  thu dọn đồ đạc, chờ khởi hành xuống núi.
Minh Huyền dựa   tiên hạc, vẫy tay về phía nàng: “Tiểu sư , bên .”
Hắn còn thuận tay ném cho Diệp Kiều một bộ y phục. Diệp Kiều sờ  chất liệu vải, thấy mát lạnh tay, thoải mái dễ chịu. Nàng đờ đẫn: “Đây là phục sức  truyền của Trường Minh tông chúng  ?”
Nàng thấy ba   đều mặc màu đỏ.
Chỉnh tề tươm tất,  đó như ba con "gà tây" xinh .
Mộc Trọng Hi chống cằm, ừ một tiếng  : “Là tơ tằm băng ngàn năm, tông môn chúng  tuy nghèo một chút, nhưng đối với  truyền vẫn  hào phóng. Loại y phục  nước lửa  xâm phạm   đấy.”
Diệp Kiều  mặc. Nàng nhận   truyền của Trường Minh tông quả thật  phô trương, y phục của  truyền đều là màu đỏ.
Mặc  ngoài quá nổi bật.
“Các  mau  đổi thường phục .”
Nàng trịnh trọng : “Càng  bắt mắt càng  .”
Mộc Trọng Hi khó hiểu: “Vì ? Y phục  truyền của chúng   lắm ?”
Diệp Kiều lắc đầu: “Đâu .”
Chủ yếu là khi  lừa  mà mặc y phục  truyền,     nhận  là  tử tông nào , thế thì   ?
Nàng nhận   truyền của Trường Minh tông dường như đều là ngốc bạch ngọt.
Cuối cùng,  yêu cầu tha thiết của Diệp Kiều, Minh Huyền  bộ y phục trắng, Tiết Dư mặc bộ y phục xanh lơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-12-2-hoa-nang-gay-ra.html.]
Cứ thế, Diệp Kiều bên  là Thanh Long, bên trái là Bạch Hổ, ở giữa là một kẻ ngốc,   tiên hạc, vô cùng cao hứng mà xuất phát.
Mộc Trọng Hi -   coi là đồ ngốc - cực kỳ hưng phấn : “Xông lên!”
Bởi vì  bí cảnh sắp mở nên mấy ngày nay lượng  ở Vân Trung Thành đông hơn  ít. Tùy ý cũng  thể thấy Tán tu và  tử tiểu tông môn. Bốn  mặc thường phục, giữa một đám  mặc phục sức tông môn đủ loại kiểu dáng thì tầm thường đến mức  thể thường hơn  nữa.
Bốn  trong đoàn mừng thầm vì  nhàn nhã, bắt đầu dạo khắp phố xá Vân Trung Thành.
Minh Huyền sờ đông  tây: “Ta    thị trường gần đây đang thịnh hành một loại phù.”
“Phù gì?”
“Tụ Linh phù,    là  thể tu luyện.”
Nghe  lòng Minh Huyền trở nên ngứa ngáy khó chịu: “Hay là chúng  mua về thử xem?”
Diệp Kiều  sững sờ, giữ chặt Minh Huyền đang nóng lòng  thử: “Đừng, lừa  đó.”
“Sao  ? Mua về thử xem , dù  cũng chẳng đắt.”
“…” Diệp Kiều nghèo khó   nữa trúng đạn.
Vì  mà  ư? Bởi vì đó là phù do nàng vẽ  mà!
Thứ  nàng  một đống. Ngay từ đầu chỉ là  bán kiếm chút tiền, kết quả  đó các tu sĩ phát hiện công dụng kỳ diệu của nó, một phát  thể vãn hồi.   tử năm đại tông  cấm ngầm đầu cơ trục lợi bùa chú và đan dược.
Diệp Kiều sợ   khác nhận     giam nên chỉ  thể dừng tay,  tiếp tục bán bùa chú ở chợ đen nữa.
Kết quả các  bán rong xung quanh phát hiện  cơ hội  ăn, liên tục bắt đầu  giả, quan trọng là giá cả còn cao gấp mười  so với lúc nàng bán ban đầu.
Diệp Kiều ngăn Minh Huyền ,  cho  trở thành kẻ  lừa gạt: “Chúng  tìm một khách điếm nghỉ chân  , lát nữa các tông khác cũng đến thì chúng   còn chỗ ở nữa .”
Minh Huyền chỉ  thể tiếc nuối thu hồi bước chân: “Vậy cũng .”
Chờ khi nào về  mua cũng chẳng muộn.
Khi bốn  bước  khách điếm, tầng  cùng   chật , dường như đều đang vây xem điều gì đó. Mộc Trọng Hi vốn thích xem náo nhiệt, liền kéo Diệp Kiều chen  giữa đám đông.