Trong bí cảnh, trừ một vài  cực kỳ cá biệt, còn  cơ bản tất cả đều đeo khẩu trang màu trắng, che  hơn nửa khuôn mặt. Hơn nữa  sương mù dày đặc che giấu, Tống Hàn Thanh quả thật  nhận  Diệp Kiều chính là đầu sỏ gây tội  lừa bọn họ một trăm linh thạch  đó.
Vân Thước  , nàng  khẽ nắm lấy ống tay áo Tô Đục, nhỏ giọng: “... Tiểu sư , chúng        lắm ?”
Thiếu nữ  chuyện thận trọng  lòng Tô Đục  mềm nhũn. Tiểu sư  quá lương thiện. Cậu  chẳng bận tâm mà khẽ : “Tu chân giới vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Kẻ   thực lực bảo vệ đồ vật của , chúng  chỉ là dạy cho họ một bài học mà thôi.”
Lời lẽ    hổ  của   khiến Tống Hàn Thanh tán thưởng.
 , họ chỉ  cho mấy Tán tu   cái gì gọi là  nên khoe khoang tài sản và cái gì gọi là nhân gian hiểm ác, chỉ thế mà thôi.
“Giao Ngộ Đạo Diệp  đây.”
Diệp Kiều bảo hai vị sư  khác nấp  , chỉ để  Tiết Dư phối hợp cùng . Nghe thấy động tĩnh, nàng và Tam sư  nhanh chóng   một cái.
Người  lên câu     hổ  là Tô Đục.
Diệp Kiều đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tô Đục, hiếm khi thất thần một lát.
Trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ  lớn lên cùng Tô Đục.
Chỉ là một kẻ thiên phú bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là  tử nội môn, còn một kẻ khác từ nhỏ thiên tư trác tuyệt, là  tử  truyền  ký thác kỳ vọng cao.
Sự thật chứng minh, thiên phú bất đồng định sẵn chẳng thể  cùng . Tô Đục  thể vì một tiểu sư  mà phản bội nguyên chủ.
Cậu   tiểu sư     che chở, Diệp Kiều cũng  yêu thích các sư  của nàng.
Cho nên, nàng nhất định sẽ ngăn cản mấy vị sư   trở thành chó liếm của nữ chủ.
Sau khi đè nén suy nghĩ , vẻ mặt Diệp Kiều lập tức trở nên hoảng sợ. Giọng thiếu nữ  chút sợ hãi: “Các ngươi   gì?”
“Tiểu  , giao Ngộ Đạo Diệp cho chúng  .”
Tống Hàn Thanh thong thả ung dung mỉm : “Nói cách khác, hẳn là ngươi    thấy sư  nhà ngươi   đánh cho tàn phế  ?”
Sắc mặt Diệp Kiều trắng bệch: “Ngươi,  ngươi  thể độc ác như ?”
Nàng  dứt lời, bùa chú từ đầu ngón tay Tống Hàn Thanh  bay . Kim quang chói mắt phụt , thẳng tắp đánh trúng bụng Tiết Dư. Hắn ôm ngực, hộc m.á.u ngã xuống đất!
“Tiểu sư … mặc kệ  .”
“Tam sư .” Đôi mắt Diệp Kiều trợn to, giọng đột nhiên cao lên.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Tống Hàn Thanh vô cùng  lòng. Hắn   ngờ lá bùa chú của  chỉ  ý uy h.i.ế.p mà   uy lực lớn đến , đánh   hộc m.á.u luôn .
Cuối cùng   kết luận là do tu vi Tán tu  quá thấp.
“Nếu   sư  ngươi tiếp tục chịu khổ thì giao Ngộ Đạo Diệp  đây.” Hắn  lạnh lùng .
Giằng co một lát, Diệp Kiều  thể  ném chiếc hộp trong tay qua. Ngay  đó nhanh chóng đỡ lấy sư  : “Hộp  bày cấm chế, các ngươi thả chúng  rời ,  sẽ  cho các ngươi cách phá giải cấm chế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-15-2-bang-cuu-chuong.html.]
Lời   của nàng   Tống Hàn Thanh yên tâm  ít.
Nếu Diệp Kiều thật sự giao Ngộ Đạo Diệp cho , ngược    sẽ lo lắng nàng  âm mưu.
Tống Hàn Thanh  để ý đến lời nàng , mà thử giải cấm chế , nhưng vẫn   kết quả. Hắn  âm thầm ngạc nhiên, chiếc hộp  thiết kế tinh xảo đến  ? Vì thế thiếu niên miễn cưỡng đồng ý: “Được,  đồng ý sẽ tha cho các ngươi,  cách phá giải cấm chế là gì?”
Diệp Kiều  cần nghĩ ngợi, lập tức  cho họ bảng cửu chương.
“Trận pháp  là tổ truyền của tông môn chúng , cần an tâm chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày. Đến lúc đó chỉ cần thầm niệm phép nhân khẩu quyết   , là  thể mở  hộp.”
Diệp Kiều  năng hùng hồn đầy lý lẽ, niệm  pháp quyết cũng vô cùng lưu loát,  giống như  mới bịa ,  thì   vần điệu lạ kỳ.
Tô Đục lạnh giọng uy hiếp: “Dám lừa chúng  thì các ngươi c.h.ế.t chắc đấy.”
Vẻ mặt Diệp Kiều lập tức trở nên thê thảm thiết tha: “Làm  thế ,  là một Tán tu,  dám lừa  truyền của đại tông môn?”
Tống Hàn Thanh  hài lòng với chuyến thu hoạch . Hắn  lười để ý đến những Tán tu hèn mọn , ôm hộp   đầu  mà rời khỏi đây.
Đợi đến khi mấy  Nguyệt Thanh tông   rời , Tiết Dư vốn đang “ngã xuống đất  dậy nổi” liền nhảy bật dậy nhanh chóng.
Hai vị sư  đang ẩn giấu  thở phía  gốc cây cũng bước .
“Đù má, hai  học  chiêu  từ khi nào ?” Minh Huyền kinh ngạc thốt lên, kỹ thuật diễn xuất của Tam sư  quả thực khiến trời đất quỷ thần cũng  kinh sợ.
Máu   phun là phun, chẳng chút chần chừ.
Tiết Dư xoa xoa khóe miệng đầy “vết máu”, lấy  một quả mọng màu đỏ từ nhẫn trữ vật: “Trước đây thuận tay mang theo,  ngờ còn  tác dụng .”
“Tuyệt vời.” Mộc Trọng Hi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Đi cùng tiểu sư  một chuyến, giờ trong đầu   là: ‘Còn  thể như ’, ‘Hóa  còn  kiểu thao tác ’, ‘Cái  con  nó cũng  nữa ’.
Tiết Dư  khen đến nỗi  ngượng ngùng,  khẽ ho một tiếng: “Nói , tiểu sư ,  để gì trong hộp đó ?”
Cái hộp đó là cái  dùng để đựng đồ hàng ngày, chủ yếu để chứa thảo dược. Đến đúng thời gian là  thể mở , căn bản chẳng cần niệm pháp quyết gì cả.
“À. Muội đựng một cái bánh nướng lớn  gặm dở  đó.”
Minh Huyền   nữa  sốc. Hắn trợn tròn mắt: “Muội mang bánh nướng theo  gì? Vào bí cảnh  mang pháp khí  mang bánh nướng?”
Diệp Kiều vô tội : “Để ăn chứ để  gì. Muội còn  đột phá Trúc Cơ, sẽ đói đấy.”
“ mà cái hộp đựng đồ của Trường Minh tông chúng  hạn sử dụng cũng khá dài, một tháng  chắc sẽ  hỏng  nhỉ? He he, chẳng   may mắn nào của Nguyệt Thanh tông  thể lấy  cái bánh nướng  gặm dở đây.”
Tiết Dư: “…” Muội trở hành kẻ phá hoại nhất của tông môn .
“Vậy cái phép nhân khẩu quyết  là tâm pháp gì ?” Hắn  từng   qua, nhưng so với những tâm pháp khó nhớ  tối nghĩa hàng ngày, thì   cảm giác cái   khá lưu loát, dễ .
Giọng Diệp Kiều càng vô tội hơn: “À, đó là một thứ mà trẻ con ở quê  ai cũng sẽ ngân nga đó.”
Không ngờ chuyển đến tu chân giới nàng  chẳng thấy bất tiện tí nào.