“Vấn Kiếm tông?” Mộc Trọng Hi  Diệp Kiều với vẻ  thể tin nổi.
“Ngươi  Vấn Kiếm tông mà còn  ngủ? Trời  sáng   đả tọa,  đó luyện kiếm. Giữa trưa học tâm pháp, tối đến còn đấu tay đôi thực chiến. Thiên hạ  nhất tông,  nỗ lực là  vượt mặt ngay.”
Diệp Kiều: “…” Cuốn thế  thì quá đáng sợ!
Nàng lộ vẻ mặt “ông lão  tàu điện ngầm  điện thoại”, hỏi tiếp: “Thế còn Thành Phong tông và Bích Thủy tông thì ?”
Mộc Trọng Hi bẻ ngón tay đếm: “Thành Phong tông  là đám yêu thích nhan sắc. Họ  tư tưởng chỉ thu nhận những kẻ xuất sắc, yêu cầu ngoại hình cực kỳ khắt khe.” Hắn đánh giá Diệp Kiều: “Ngươi trông cũng  tệ, nhưng họ chỉ thu nam  tử.”
“Gì? Còn phân biệt giới tính nữa ?” Diệp Kiều bức xúc. Tu chân giới  mà!
“Không hẳn .” Mộc Trọng Hi giải thích: “Chỉ là tâm pháp của họ đặc biệt,  hợp với nữ  tử. Còn chuyện ăn uống, Bích Thủy tông chẳng ăn cơm . Đan tu ở đó đông lắm, vì chuẩn  cho đại bỉ, ngày thường họ chỉ lo tu luyện, ăn Tích Cốc đan là đủ.”
Diệp Kiều: “…” Tu chân giới  cuồng công việc đến phát điên  ?
Nàng tuyệt vọng,  thẳng  vấn đề mấu chốt: “Vậy tông môn nào   ăn no,   ngủ ngon?”
Nghe đến đây, Mộc Trọng Hi hào hứng hẳn: “Thế thì  là Trường Minh tông của bọn ! Đồ ăn ngon nhất, mỗi bữa  tận năm cái màn thầu!”
Tông môn họ chẳng  gì nhiều, ngoài màn thầu. Hồi mới  tông, Mộc Trọng Hi từng gặm màn thầu đến tuyệt vọng, đến mức rủ Nhị sư  và Tam sư  cùng trốn khỏi tông môn.
Diệp Kiều vỗ tay cái chát, quyết định ngay: “Được,   Trường Minh tông!”
Không  vì năm cái màn thầu, mà chủ yếu là nàng thích cái  khí… gà bay chó sủa…  , náo nhiệt của Trường Minh tông.
“Tông các ngươi khi nào tuyển ?” Nàng hỏi.
Mộc Trọng Hi gãi đầu, nhớ mang máng lúc xuống núi, tông chủ từng than thở hôm nay là ngày tuyển ngoại môn  tử, hy vọng nhặt  vài hạt giống .
“Hôm nay.” Hắn : “Hình như hạn báo danh đến tối nay.”
Hắn ngạc nhiên  nàng: “Ngươi   thật ?”
Trường Minh tông dù gì cũng là một trong năm đại tông môn tu chân giới. Chuyện tuyển ngoại môn  tử lớn thế , dù là Tán tu ít hiểu  cũng   chứ?
Diệp Kiều thật sự  . Nàng im lặng vài giây, hỏi: “Vậy bây giờ là mấy giờ? Ta còn cơ hội ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-3-1-bau-troi-nhu-co-thu-gi-roi-xuong.html.]
Mộc Trọng Hi giật , gào lên: “Còn nửa canh giờ nữa là hết tuyển! Chậm chút nữa là  kịp !”
Hắn lôi trường kiếm , kiếm lập tức phóng to. Hắn bước lên , chìa tay về phía Diệp Kiều: “Lên !”
Có thể ngự kiếm, tu vi ít nhất  Trúc Cơ trở lên. Vậy mà thiếu niên  trông chỉ ngang tuổi nàng,  đạt Trúc Cơ.
Diệp Kiều   bộ, vươn tay để  kéo lên kiếm. Trường kiếm lơ lửng giữa  trung,  vụt lao vút lên trời. Nàng  trải nghiệm cảm giác “phi thăng”, nhưng cảnh vật xung quanh mờ tịt vì tốc độ quá nhanh, khiến nàng chóng cả mặt.
Mộc Trọng Hi  về tông  giờ đóng cửa, nếu  sẽ  Triệu trưởng lão cho một trận. Thấy sắp muộn,  vội thúc kiếm quyết, tăng tốc thêm  nữa.
Diệp Kiều sợ độ cao, lo  ngã xuống, bèn túm chặt tóc Mộc Trọng Hi, gào lên: “A a a, ngươi  bằng lái  hả!”
Nàng suýt nữa sợ đến nôn mửa.
Mộc Trọng Hi đau đớn rú lên: “Đừng túm tóc !” Hai  giằng co khiến  kiếm chao đảo.  lúc , một chiếc phi thuyền lao tới.
“Trời ơi, tránh mau a a a!” Diệp Kiều hét.
...
Trường Minh tông.
“Còn nửa canh giờ nữa là kết thúc.” Một thiếu niên thở dài: “Tông chủ chạy   tìm thiên tài chứ, Triệu trưởng lão? Năm nay, ai tư chất  chút chẳng  đều  tông khác  .”
Trường Minh tông trăm năm qua luôn đội sổ trong đại bỉ, tài nguyên  đủ, nên  tử thu nhận cũng  kẻ tư chất bình thường.   tuyển cũng  , mười năm một  tổng tuyển cử,   m.á.u mới.
Triệu trưởng lão chẳng ôm hy vọng gì. Thấy đại bỉ còn  tới một năm, ông chỉ định thử vận may với đợt tuyển ngoại môn,   vớ    thiên phú xuất chúng.
“Thằng nhóc Mộc Trọng Hi vẫn  về ?” Ông hỏi.
Thiếu niên lắc đầu: “Đệ    chơi .”
“Suốt ngày chẳng  gì  hồn.” Triệu trưởng lão hừ lạnh. Trông cậy  đám  tử  truyền lười nhác  thắng đại bỉ năm , chi bằng hy vọng trời rơi xuống một hạt giống  còn dễ hơn.
Thấy trời càng lúc càng tối, mà vẫn    tử đến báo danh, Triệu trưởng lão phẩy tay, định dẫn đám ngoại môn về thì thiếu niên bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Trưởng lão,  trời hình như  gì rơi xuống?”
Triệu trưởng lão: “Hả?”