Vừa tan học, Diệp Kiều  thấy bộ hồng y chói lòa của Mộc Trọng Hi. Nàng chớp mắt, chẳng bất ngờ: “Lại là ngươi.”
Trong tiểu thuyết, Mộc Trọng Hi  tính cách nhiệt tình như lửa, kiểu gặp chó cũng  thể bắt chuyện đôi câu. Hắn : “Đi, tiểu gia dẫn ngươi  dạo!”
Dù  Diệp Kiều cũng do  dẫn  tông. Nghe tin ngoại môn tan học,  tung tăng chạy tới.
Diệp Kiều ừ hờ, nhưng lực chú ý  đặt  đó. Ánh mắt nàng dán  thanh kiếm đỏ bên hông Mộc Trọng Hi, tò mò hỏi: “Đây là bản mạng kiếm của ngươi ?”
Kiếm tu trong tu chân giới dùng kiếm  đặc biệt. Ngay cả huyền kiếm bình thường nhất của Diệp Kiều cũng nặng trịch. Vừa nãy vung mười mấy chiêu  khiến cổ tay nàng mỏi nhừ. Điều  khiến nàng hứng thú với linh kiếm của tu tiên giả.
“Ừ,” Mộc Trọng Hi nắm chuôi kiếm: “Nó là Triều Tịch kiếm,  thứ ba  bảng linh khí. Sư phụ tặng   quà  mắt.”
“Ta sờ thử  ?” Diệp Kiều hỏi.
Mộc Trọng Hi do dự: “Đây là lão bà của .” Với Kiếm tu, kiếm chính là lão bà.
Nguyên chủ cũng là Kiếm tu, nhưng chẳng  bản mạng kiếm. Diệp Kiều tỉnh bơ: “Vậy  sờ lão bà ngươi  ?”
Mộc Trọng Hi: “?” Ngươi  lịch sự  đấy?
Cuối cùng, Diệp Kiều vẫn  sờ…  , Triều Tịch kiếm. Cảm giác lạnh buốt thấu xương, sờ lâu tí nữa nàng tưởng tay  còn là của . Nàng hà : “Lạnh ghê.”
Mộc Trọng Hi trầm ngâm: “Chắc do chất liệu linh kiếm. Kiếm của   rèn từ hàn băng ngàn năm.  lạ thật, Triều Tịch kiếm  tấn công ngươi?” Hắn ngạc nhiên: “Trước đây ai  chạm  nó đều  đánh bay.”
Linh kiếm đều  tính cách, đặc biệt là cực phẩm như Triều Tịch kiếm. Diệp Kiều  nghĩ nhiều: “Chắc tại  đáng yêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-4-2-ta-duoc-so-vao-kiem-cua-nguoi-sao.html.]
Thực đường  là ngoại môn  tử. Diệp Kiều gọi món xong thì cắm đầu ăn. Nàng  kén chọn, và dù Trường Minh tông chỉ  màn thầu, hương vị cũng khá ngon. Nàng một  lấy năm cái, ăn nhiệt tình đến mức Mộc Trọng Hi  líu lưỡi. Lần đầu thấy ai ăn khỏe thế!
Hắn do dự, hỏi: “Tối nay rảnh ? Có  xuống núi  dạo với  ?”
Diệp Kiều nghĩ ngợi: “Cũng .” Đêm qua nàng vẽ ít bùa,  thể đem bán kiếm linh thạch.
Nhắc đến chuyện , Mộc Trọng Hi chỉ  nàng: “Hóa  ngươi là Kiếm tu. Thế  còn  vẽ bùa? Ngươi song tu hai đạo ?”
Tu chân giới      song tu, nhưng  hiếm, vì học  một đạo  khó, huống chi là hai. Mộc Trọng Hi chấp nhận  phận,    thiên phú vẽ bùa, và  Kiếm tu cũng chẳng tệ.
Diệp Kiều: “Không,  chỉ vẽ bừa thôi. Hiện tại chỉ  mấy bùa cơ bản.”
Nàng  tính là Phù tu,  từng thấy phù thư chính quy, bùa vẽ  đều là loại cấp thấp, thành công phần lớn nhờ ký ức của nguyên chủ.
Mộc Trọng Hi trầm ngâm: “Nếu ngươi  học vẽ bùa,   thỉnh giáo Minh Huyền?”
“Minh Huyền?” Diệp Kiều ngập ngừng. Tên   quen quen.
“Là Minh Huyền của dòng chính tám đại thế gia ?”
Mộc Trọng Hi gật đầu: “Ừ, đám dòng chính tám đại thế gia mắt cao hơn đầu, huống chi Minh Huyền là Phù tu duy nhất trong đám  truyền năm nay. Huynh  khó ở chung lắm, ngày thường chỉ  với Tam sư . Nếu rảnh,  hỏi giúp ngươi xem    chịu dạy .”
Diệp Kiều  Minh Huyền - nam phụ phản diện  hai trong tiểu thuyết. Sau  vì  đột phá  mà sinh tâm ma, rơi  ma đạo, trở thành thiếu chủ Ma tộc. Theo cốt truyện, Minh Huyền  khi nhập ma nhất kiến chung tình với nữ chủ Vân Thước, mở  con đường tranh giành nàng  với đám nam nhân khác.
Nói  nhỉ… Diệp Kiều nghĩ đến Minh Huyền sẽ nhập ma, Mộc Trọng Hi sẽ tự hủy đạo tâm thành  thường, nàng chợt thấy đau  dày. Một đám thiên tài căn chính miêu hồng,    lượt rơi  kết cục thê thảm thế chứ?